Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 881 - Một chưởng trấn áp thiên địa

"Cố Dương, là ta xem nhẹ ngươi rồi. Chẳng qua, đừng tưởng rằng ngươi phá được Cửu Sát Trận, là có thể bình yên rời khỏi nơi này."
Uyên Vô Tâm thấy Cố Dương không nhìn mình, khuôn mặt hắn âm trầm lên, quan sát Cố Dương, cười lạnh nói.
Lời vừa dứt, Uyên Vô Tâm trực tiếp bộc phát ra khí tức của mình.
Kia, đúng là khí tức Thần Cảnh tứ trọng, che phủ trời đất, khiến vạn vật thần phục.
Thiếu niên Đại Đế Thần Cảnh tầng bốn kinh khủng đến mức nào, giờ phút này, thiếu niên Chí Tôn cùng với rất nhiều cường giả thế lực cỡ nhỏ đều cảm nhận được.
Con ngươi của bọn họ đều co rút lại, cảm nhận được cảm giác áp bách to lớn, thậm chí khiến bọn họ có cảm giác nghẹt thở.
Cho dù là một ít thiếu niên Chí Tôn tu vi đạt tới Thần Cảnh, cũng cảm giác được da đầu phát tê, cảm giác Uyên Vô Tâm rõ ràng chỉ là so với bọn hắn cao hơn mấy cái tiểu cảnh giới, chênh lệch lại là đạt tới trình độ khủng bố như vậy.
Bọn họ đều có cảm giác, nếu như động thủ, Uyên Vô Tâm có thể dễ dàng miểu sát bọn họ.
"Ha ha, Thần Cảnh tầng bốn, xem ra Hắc Uyên Ma giáo bồi dưỡng Uyên Vô Tâm rất không tệ."
Diệp Viêm Dung nheo mắt, cười nghiền ngẫm.
"Hơn nữa luồng khí tức dao động này, xem ra Uyên Vô Tâm đã lý giải Hắc Uyên Đế Kinh mà Hắc Uyên Đại Đế lưu lại rất sâu. Sợ rằng, Đế thuật ghi lại trong Hắc Uyên Đế Kinh cũng đã khống chế được."
Mặc dù nói, muốn trở thành Chí Tôn thì phải đi ra con đường của chính mình.
Nhưng sử dụng Chí Tôn pháp và Đế thuật làm thủ đoạn công kích thì cũng không có gì lạ.
Dù sao, con đường của chính mình, còn chưa hoàn thiện, tự sáng tạo ra pháp môn thì cần phải từ từ hoàn thiện, nào có sự mạnh mẽ như Chí Tôn pháp và Đế thuật có sẵn.
Đó là đừng nói, đi trên con đường của chính mình, cũng có hai loại.
Một loại là hoàn toàn đào móc ra một con đường mới, trở thành người khai sáng.
Một cách khác chính là trên cơ sở của tiền nhân, tự mình lĩnh ngộ, tự đi trên con đường của chính mình.
Con đường này, không thể nghi ngờ là đơn giản hơn một chút, cũng là lựa chọn của đại đa số thiên kiêu.
Hiển nhiên, Uyên Vô Tâm chính là đi con đường này.
Cũng không phải nói con đường này yếu, mà là rất nhiều lúc, đi con đường trên vai của tiền nhân sẽ không hề yếu, thậm chí có khả năng càng mạnh hơn.
Nhưng dù sao cũng đã rơi vào thế thấp kém, không có cách nào so sánh với con đường bản thân hoàn toàn đi ra.
Bởi vì, có gan không theo con đường của tiền nhân, hoàn toàn đi con đường của chính mình, đều là người thân có khí phách lớn, nếu không bị nửa đường vẫn lạc, tương lai tỷ lệ đi càng xa hơn.
Ở đây, trong lúc thiếu niên Chí Tôn còn đang kinh hãi thì có rất nhiều thiếu niên Đại Đế cũng đang giống như Diệp Viêm Dung, bọn họ nheo mắt lại, định yên lặng theo dõi kỳ biến, xem trò hay.
Thực lực của Uyên Vô Tâm mặc dù không tệ, nhưng còn chưa đủ để bọn họ kiêng kị.
Về phần những thiếu niên Đại Đế như Xích Thiên Thu, Vũ Lâm, sắc mặt lại càng thờ ơ, biểu cảm không có chút biến hóa nào.
Đương nhiên cũng có người ngoại lệ.
Đó chính là đám người Bạch Vân.
Cảm thụ được khí thế của Uyên Vô Tâm, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ cười lạnh cùng trào phúng.
Muốn dựa vào khí thế chấn nhiếp Cố Dương, quả thực là chọc cười.
Cỗ khí thế này, đối với thiếu niên Chí Tôn mà nói, đích thật là kinh thế hãi tục, làm cho bọn họ khiếp sợ trong lòng.
Nhưng bọn hắn kiến thức qua Cố Dương đến cùng có bao nhiêu biến thái, lại cảm thấy cỗ khí thế này quả thực yếu đuối, so sánh cùng khí tràng phong khinh vân đạm của Cố Dương làm cho bọn hắn kinh hãi kia, giống như một trời một vực.
Cố Dương nhìn Uyên Vô Tâm cao cao tại thượng, sắc mặt đạm mạc, chậm rãi mở miệng: "Ta không thích nhìn lên người khác, xuống dưới cho ta."
Vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, trấn áp về phía Uyên Vô Tâm.
Bàn tay này khổng lồ đến cỡ nào chứ, phảng phất có thể trấn áp cả thiên địa.
Cảm thụ được lực lượng ẩn chứa trong cự chưởng màu đỏ vàng này, tất cả mọi người tại đây đều lộ vẻ kinh hãi.
Cho dù là thiếu niên Đại Đế, đồng tử cũng rung mạnh, khó có thể tin.
Cho dù là loại người như Xích Thiên Thu và Vũ Lâm, con ngươi đều co rút lại, có chút kinh dị, bởi vì trong lòng bàn tay này, bọn họ cảm nhận được sức mạnh cực kì khủng bố.
Cỗ lực lượng này, không nghi ngờ chút nào, phía trên bọn hắn.
Nếu so đấu lực lượng đơn thuần, bọn họ có lẽ không tiếp nổi một chưởng này.
Phải biết rằng, Xích Thiên Thu và Vũ Lâm là một trong hai thế lực mạnh mẽ ở Kiếm Vực đương thời, là thế lực mà Đại Đế đương thời sáng tạo ra, uy thế vô song.
Một người, là Thiên Vũ Đế Triều đã liên tục xuất nhị Đế.
Hai thế lực lớn vô cùng cường thế, trong thế lực tất nhiên không thiếu các loại bảo dược kinh thế và Chí Tôn pháp mạnh mẽ không gì sánh được, thậm chí là Đế kinh.
Có bối cảnh như vậy, từ nhỏ hai người đều có tài nguyên tốt nhất, mỗi một cảnh giới đều đi tới cực hạn, thể phách cũng mạnh mẽ tới cực điểm, có thể nói là sự mạnh mẽ trên toàn bộ phương diện.
Nhưng mặc dù bọn họ đã đạt tới Thần Cảnh, dưới tình trạng toàn lực cũng chỉ có thể dùng lực lượng thân thể đánh ngang Chuẩn Chí Tôn mà thôi.
Mà một chưởng này của Cố Dương lại khiến cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp cực lớn, sợ rằng, không chỉ đơn giản là tấn công đánh ngang Chuẩn Chí Tôn đơn giản như vậy.
Hai người đều có phần không hiểu nổi.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cường độ khí lực của Cố Dương lại kinh người như thế.
Cho dù Cố Dương cơ duyên kinh khủng, đạt được pháp môn luyện thể Đại Đế, nhưng cho dù công pháp có mạnh hơn, cũng cần phải chú ý đến logic cơ bản chứ.
Công pháp của ngươi có cường đại hơn nữa, nếu không có nuốt các loại bảo dược tiến hành rèn luyện thể, không có đủ loại Chuẩn Đế thậm chí là Đại Đế tiền bối tự mình mài giũa nhục thân cho ngươi, cùng với dạy ngươi điểm mấu chốt của công pháp luyện thể, cũng không có khả năng có thành tựu...
Càng đừng nói, Cố Dương mới hai mươi mốt tuổi, mặc dù từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện, cũng không có khả năng thái quá như vậy mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận