Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 449 - Tranh đấu đệ nhất thiên tài kiếm đạo, Viễn Cổ Huyễn Tinh Nhãn, bí cảnh mở ra (3)

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Dương.
Mà Cố Dương thì cũng lười để ý tới.
Trực tiếp coi nhẹ lời khiêu chiến của Lâm Trần.
Nhìn thấy điều này, Lâm Trần tức giận trợn trừng hai mắt.
"Ngươi!"
Lâm Trần hắn yêu nghiệt cỡ nào, nào phải chịu loại đãi ngộ này.
Trong lòng hắn lập tức có chút phẫn nộ.
Chứng kiến một màn này.
Tinh Cửu Vân cũng có chút kinh ngạc.
Cố Dương thế mà dám đối đãi với Lâm Trần như thế?
Nghĩ đến điều này, trong lòng nàng không khỏi có chút hiếu kỳ.
Ngay khoảnh khắc sau.
Chỉ thấy đôi mắt trái như mộng ảo của nàng lóe ra ánh sáng bảy màu.
Nàng muốn thông qua Viễn Cổ Huyễn Tinh Nhãn nhìn trộm một phen bí mật của Cố Dương.
Muốn nhìn xem Cố Dương đến cùng từ đâu mà đến!?
Trong mắt trái của nàng phản chiếu thân ảnh của Cố Dương.
Trong đó phảng phất có từng đạo sương mù xuất hiện.
Ánh sáng bảy màu hiển hiện, ý đồ xua tan sương mù, thăm dò chân tướng.
Nhưng đúng lúc này, Tinh Cửu Vân lập tức cảm nhận được một luồng khí tức khủng khiếp không thể giải thích rõ ràng phong tỏa bản thân.
Mà sương mù kia giống như hóa thành một cái miệng to như chậu máu, sau đó một ngụm thôn phệ ánh sáng bảy màu kia hầu như không còn!
Một khắc cuối cùng, dường như Tinh Cửu Vân nhìn thấy một nụ cười lạnh hiện lên trước mắt...
Sau đó...
"Chuyện này..."
Sắc mặt Tinh Cửu Vân đột nhiên biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ tái nhợt liên tục lui về phía sau.
Đôi mắt trái như mộng ảo của nàng cũng đẫm lệ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Trưởng công chúa!?"
"Trưởng công chúa, người không sao chứ?!"
Nhìn thấy sự khác thường của Tinh Cửu Vân, đám thiên kiêu xung quanh vội vàng thất kinh.
Ngay cả cường giả Vương cảnh lĩnh đội đến đây cũng biến sắc, vội vàng vung tay lên, bộc phát ra khí tức nhu hòa.
Lúc này mới khiến sắc mặt Tinh Cửu Vân thoáng khá hơn một chút.
"Đa tạ Bạch lão."
Tinh Cửu Vân hơi hơi khom người với cường giả Vương cảnh, nói lời cảm ơn.
Mà cường giả Vương cảnh được gọi là Bạch lão cũng cau mày lại.
"Trưởng công chúa, vừa rồi là?"
"Ừ, là tác dụng phụ của Huyễn Tinh Nhãn, không có trở ngại gì."
Tinh Cửu Vân hơi khoát tay, nhưng không nói rõ chi tiết.
"Trưởng công chúa, trước khi tiến vào bí cảnh, hy vọng ngài đừng dùng tới lực lượng của Huyễn Tinh Nhãn, mọi thứ lấy đại cục làm trọng."
"Yên tâm đi Bạch lão, ta hiểu."
Tinh Cửu Vân gật đầu.
Chợt chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dương bên kia.
Trong ánh mắt càng hiện ra một tia kiêng kị cùng phiền muộn.
"Rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào?"
Tinh Cửu Vân cực kỳ khiếp sợ.
Mặc dù nói năng lực của Viễn Cổ Huyễn Tinh Nhãn cũng không nhất định có thể sinh ra hiệu quả.
Khi đối mặt với cường giả thực lực mạnh hơn mình, cũng sẽ có xác suất bị phản phệ.
Nhưng mà.
Cố Dương không phải Đan Hư cảnh tầng bảy sao?
Luận thực lực và tu vi, hắn ta cũng tầm mình thôi.
Tại sao lại bị phản phệ?
Hơn nữa lần phản phệ cắn trả này cũng không hề đơn giản!
Mà ngay lúc Tinh Cửu Vân cẩn thận quan sát Cố Dương.
Cố Dương ánh mắt xéo qua, cũng liếc nàng một cái.
"Vừa rồi đó chính là năng lực của Viễn Cổ Huyễn Tinh Nhãn sao? Thoạt nhìn giống như Vận Mệnh Diệp không trọn vẹn."
"Không... Lấy nó so với Vận Mệnh Diệp, hình như còn quá đề cao nó."
Bây giờ năng lực của của Vận Mệnh Diệp đã tăng lên trăm vạn năm.
Tinh Cửu Vân thi triển Huyễn Tinh Nhãn nhìn trộm chính mình đương nhiên là chỉ trong nháy mắt liền có thể phát hiện.
Cho nên hắn hơi trừng trị, cho Tinh Cửu Vân một chút phản phệ.
Đồng thời hắn cũng hiểu được đại khái năng lực của Huyễn Tinh Nhãn.
Chỉ có thể nói là bình thường.
Đối với các thiên kiêu khác, có lẽ có tác dụng, nhưng đối với bản thân...
Không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bên kia.
Lâm Trần tức muốn nổ phổi.
Cố Dương này thế mà không coi mình ra gì!?
Triệt để coi thường mình?!
Phảng phất như hoàn toàn không để mình vào mắt.
Mà những lời khiêu khích lúc trước của hắn, Cố Dương cũng hoàn toàn là mắt điếc tai ngơ.
"Không thể nhịn được!”
Lâm Trần lập tức cắn răng một cái, khí tức toàn thân rõ ràng là bộc phát ra.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Cố Dương.
Chợt lại là định cưỡng ép xuất thủ?
Hắn tính muốn dạy dỗ tên cuồng vọng này một chút!
Hắn muốn cho Cố Dương biết, thiên kiêu đứng đầu nhất của Thanh vực bây giờ là mình mà không phải Cố Dương hắn!
Nhưng ngay khi Lâm Trần chuẩn bị trực tiếp ra tay với Cố Dương.
Bỗng nhiên, mặt đất run rẩy điên cuồng.
Bên trong Thanh Thiên sơn mạch có từng đợt sương mù kỳ dị chậm rãi hiển hiện, toàn bộ lối vào đều bị bao phủ lại.
Cuối cùng, không ngờ lại ngưng tụ thành một cánh cửa hư vô mờ mịt kỳ dị.
Dường như trên cánh cửa có khắc hai chữ.
Nhưng bởi vì chữ viết thật sự quá mơ hồ, không ai có thể nhìn ra được hai chữ này là hai chữ nào.
Chợt đột nhiên cửa vào kỳ dị này đột nhiên xuất hiện ở lối vào.
Tất cả thiên kiêu đều chấn động.
"Thanh Vực đại bí cảnh sắp mở ra rồi!?"
"Cuối cùng cũng sắp mở ra rồi!?"
"Thật tốt quá! Lần này ta nhất định phải kiếm được thật nhiều cơ duyên!?"
"Không liên quan gì đến Kình Thiên Tháp, ta chỉ muốn kiếm cơ duyên thôi!"
Không ít thiên kiêu mắt sáng lên, cảm xúc có chút kích động.
Bên kia, cường giả Vương cảnh lĩnh đội của các đại thế lực, ánh mắt cũng lộ ra một tia nóng bỏng.
Nhưng chợt khẽ lắc đầu.
Thanh Vực đại bí cảnh này cũng thập phần đặc thù.
Không chỉ có yêu cầu tuổi tác, đối với tu vi cũng là như thế.
Cường giả từ Vũ Hóa cảnh trở lên đều không thể tiến vào trong đó.
Chỉ có từ cảnh giới Sinh Tử trở xuống mới có thể tiến vào bí cảnh.
Bằng không thì...
Bọn hắn cũng muốn đi vào trong bí cảnh này hòng cướp đoạt một phen!
Xoẹt xoẹt!
Trong lúc vô số người kiễng chân chờ đợi.
Âm thanh thanh thúy bỗng nhiên vang lên giữa không trung.
Ngay khoảnh khắc sau.
Môn hộ kỳ dị hư vô mờ mịt kia rốt cuộc đã ngưng tụ thành thực chất, ngay lập tức, trong vô số ánh mắt dõi nhìn mà chậm rãi mở ra.
Chứng kiến một màn này.
Tất cả các thế lực thiên kiêu đứng đầu cũng không chần chừ nữa.
Tất cả dồn dập tràn vào bên trong.
Sợ chậm trễ cơ duyên sẽ bị những thiên kiêu khác cướp đi.
Nhìn thấy vậy.
Lâm Trần cũng cắn răng một cái.
"Cố Dương, chờ đó! Đừng để ta gặp lại ngươi ở trong bí cảnh, nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi!"
Nói xong, Lâm Trần không chút do dự, cũng vội vàng vọt vào trong bí cảnh.
Thấy vậy, Cố Dương ngược lại thần sắc lạnh nhạt.
Không buồn để ý.
"Đi thôi."
Cố Dương nắm tay Diệp Khuynh Thành.
"Ừm."
Diệp Khuynh Thành khẽ hất cằm, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Sau đó hai người chính là cùng bước vào cánh cửa kỳ dị kia.
Chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên.
Thân ảnh của hai người hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận