Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 248 - 1 quyền giết Tần Thiên Cương, chấn động toàn trường, nhận xét của mấy lão quái vật (3)

Vừa mới truyền tống ra từ bí cảnh, hắn tất nhiên cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên trong nội tâm nghi hoặc khó hiểu.
Người có thể tranh đoạt vị trí thứ nhất cùng mình chỉ có thể là Tần Thiên Cương.
Bây giờ Tần Thiên Cương đứng hàng thứ ba, vậy vị trí đệ nhất là ai?
Đang lúc nghi hoặc khó hiểu.
Lão giả mặc bạch bào chậm rãi mở miệng.
"Hạng nhất: Sở quốc, Cố Dương!"
Tiếng nói vừa phát ra.
Lão giả mặc bạch bào cũng cho Cố Dương ánh mắt tán thưởng.
Thanh âm lão giả vừa dứt.
Người xem chung quanh ngược lại cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng đám thiên kiêu kia lại choáng váng.
Sở Quốc?
Đây không phải là một tiểu quốc sao?
Thiên kiêu một tiểu quốc... Vậy mà có thể đoạt được vị trí đầu tiên của trận chiến bách quốc?!
Chuyện này quả thực khó mà tin nổi!
Đương nhiên, không ai dám chất vấn kết quả này.
Phần lớn trong lòng thiên kiêu đều tràn đầy nghi hoặc không hiểu.
Ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Cố Dương.
Rốt cuộc thiên kiêu đến từ nước Sở này là làm thế nào?
Giờ phút này Cổ Ngọc Hiền của Huyền Điểu vương triều cũng nhịn không được nhìn về phía Cố Dương.
Cố Dương nước Sở?
Chưa từng nghe nói tới người như vậy.
Không ngờ tích phân săn giết còn cao hơn mình sao?
Trong lòng chấn động không thôi, hắn nhìn thật sâu vào Cố Dương.
Nhưng rất nhanh hắn thu hồi ánh mắt.
Mặc dù xếp hạng đầu của hội thí luyện.
Nhưng cũng không thể hiện được gì cả.
Dù sao đây mới chỉ là vòng đầu thí luyện mà thôi.
Mà bên kia.
Mấy người Triệu Hằng vẻ mặt vô cùng kiêng kị nhìn Cố Dương.
Nhịn không được lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách với Cố Dương.
Thực lực của Cố Dương biến thái, bọn hắn đã rõ như ban ngày!
Hơn nữa ngay cả Tần Thiên Cương mà hắn cũng có thể đánh bại thì vị trí đứng đầu này tự nhiên hoàn toàn xứng đáng!
Về phần Tần Thiên Cương, cũng nhìn thoáng qua Cố Dương, ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
"Chỉ mới vòng thứ nhất mà thôi. Vòng thứ hai mới chính thức bắt đầu trận chiến trăm nước!"
Tần Thiên Cương trong lòng nói, ngay lập tức ánh mắt cũng biến thành chờ mong.
Rất nhanh.
Tuyên bố thứ tự xong.
Lão giả mặc bạch bào tiếp tục mở miệng.
"Tất cả những người không được đọc tên đều bị loại bỏ, các ngươi có thể rời đi."
Trong lúc nói chuyện cũng lạnh nhạt không gì sánh được, hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào.
Nghe bạch bào lão giả nói, vô số âm thanh bóp cổ tay thở dài liên tiếp truyền đến.
Không ít thiên kiêu đều cúi đầu, biểu cảm thập phần sa sút.
Đến đại diện cho quốc gia, tất nhiên bọn họ cũng muốn xông ra một mảnh thiên địa.
Kết quả...
Nhưng chỉ chạy tới cho vui, đương nhiên khó mà chấp nhận.
Nhưng muốn trổ hết tài năng trong đám thiên kiêu đông đảo này cũng thật sự là quá khó khăn!
Rất nhanh.
Thiên kiêu các quốc gia khác không thể lọt vào một trăm hạng đầu nhao nhao rời đi.
Quảng trường vốn còn có vẻ hơi chật chội, trong nháy mắt trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Bởi vì hiện trường chỉ còn lại có một trăm người.
Mà một trăm người này lại là thiên kiêu trong đám thiên kiêu!
Thấy vậy, bạch bào lão giả cũng tiếp tục nói.
"Chúc mừng các ngươi đã thành công tiến vào vòng thứ hai của cuộc chiến bách quốc."
"Vòng thứ hai chính là thi đấu lôi đài."
"Ba ngày sau, đến đấu trường quốc đô tập hợp, giải tán đi."
Lão giả mặc bạch bào nói xong, liền vung tay áo lên, cầm lấy hai khối ngọc bài trên mặt đất.
Cả người hắn ta trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Thấy vậy.
Các thiên kiêu còn lại cũng nhìn nhau vài lần, cũng không nói thêm gì, nhao nhao quay người ly khai.
Cố Dương cũng rời đi, đi tới một bên.
"Phu quân, quá lợi hại!"
Sở Linh Nhi không thể chờ đợi được nữa, chạy tới, trực tiếp nhảy vào trong ngực Cố Dương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vui vẻ.
"Cố Dương, làm không tệ!"
Sở Phong cũng chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Dương tràn đầy khen ngợi.
Cố Dương thấy vậy chỉ mỉm cười.
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì.
Lại thấy cách đó không xa Sở Việt đang chờ một đám thiên kiêu Sở quốc đi tới.
Đương nhiên không ai trong số họ có thể tiến vào hàng ngũ bách cường.
Nhao nhao bị đào thải.
Tuy nhiên mặc dù bị đào thải, nhưng nhìn biểu cảm của bọn họ, dường như vẫn rất nhẹ nhàng.
"Cố Dương, chúc mừng ngươi lấy thành tích hạng nhất tiến vào vòng thứ hai!"
Trên mặt Sở Việt lộ ra vẻ cảm khái, tiến lên chắp tay nói.
"Chúng ta toàn quân bị diệt, mặc dù có chút mất mặt, nhưng cũng là chuyện rất bình thường, thực lực thiên kiêu các đại quốc khác thực sự quá mạnh."
Hà Vệ ở bên cạnh cũng cảm thán.
"Chẳng qua cũng không sao, cứ như vậy, chúng ta liền có thể không chút băn khoăn làm một người xem."
Trái lại là Sở Việt không hề cảm thấy mất mát.
Ngược lại có chút vui vẻ.
Hắn ta đã sớm muốn nhìn phong thái của Cố Dương rồi.
Cho nên đối với hắn mà nói.
Đây lại là chuyện tốt.
Thấy vậy, Cố Dương cũng nhún vai, không nói thêm gì.
Huyền Điểu vương triều không an bài chỗ ở cho tất cả mọi người.
Còn những thiên kiêu có thể tiến vào một trăm người đứng đầu, thì đều có nơi chuyên môn bố trí.
Cố Dương làm người đứng đầu vòng thứ nhất.
Tất nhiên đây là một ngôi nhà rộng rãi nhất.
Chỗ này đủ để chứa hơn trăm người nghỉ ngơi.
Cố Dương chính là cùng Sở Linh Nhi tiến vào phòng ngủ chính quý giá nhất.
Trong ba ngày nghỉ ngơi đó.
Bọn họ cũng thuận tiện đi dạo một vòng quốc đô rộng lớn của Huyền Điểu vương triều.
Không thể không nói.
Hoàng thành Sở quốc ở trước mặt quốc đô này quả thực chính là trẻ em gặp dại nhân, hoàn toàn không thể so sánh!
Ba ngày nháy mắt đã trôi qua.
Rất nhanh, đã bắt đầu tới đợt thi đấu lôi đài thứ hai.
Cố Dương cũng đã sớm đi tới Đấu Võ Trường.
Lúc này tất cả các thiên kiêu tiến vào vòng thứ hai cũng rối rít đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận