Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 302 - Kiếm phôi! Cổ Ngọc thần bí! Cơ duyên to lớn (3)

Cố Dương sau khi nghe được lời của Diệp Vân Tiêu, thần sắc không thay đổi, lạnh lùng nhìn Diệp Vân Tiêu, lạnh nhạt mở miệng.
"Muốn ta giao ra kiếm phôi? Ngươi tính là cái thá gì?"
"Cút!"
Dứt lời, Cố Dương trước mặt Diệp Vân Tiêu, trực tiếp thu kiếm phôi vào trữ vật giới chỉ.
"Ngươi... muốn chết!"
Nhìn thấy vậy, Diệp Vân Tiêu cũng cực kỳ tức giận.
Toàn thân hắn ta cũng bộc phát ra uy áp cực kỳ mạnh mẽ, xông thẳng về phía Cố Dương!
Thấy vậy, Cố Dương cũng không thèm nhíu mày một cái, mặc kệ uy áp giáng xuống, nhưng cũng không lay động được hắn mảy may!
"Cố Dương! Đừng tưởng ngươi thiên tư yêu nghiệt, là có thể cuồng vọng như thế!"
"Diệp Vân Tiêu ta tự nhận thiên tư không bằng ngươi, nhưng nếu luận thực lực... Ngươi cũng phải gọi ta một tiếng tiền bối!"
"Ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!"
Trong ánh mắt Diệp Vân Tiêu bộc phát ra sát ý vô cùng mãnh liệt!
Vốn hắn cũng không muốn trở mặt với Cố Dương.
Nhưng trước mắt, lại không thể không động thủ!
Đối với việc này, hắn không có chút do dự nào.
Hắn vô cùng tự tin rút vũ khí của mình từ bên hông ra!
Linh kiếm thượng phẩm!
Trong nháy mắt rút kiếm.
Chính là trực tiếp chém xuống một kiếm!
Lực lượng kinh khủng bất ngờ bộc phát ra.
Đó rõ ràng là... Thiên Kiếm Áo Nghĩa!
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn hết sức tự tin đối với chính mình.
Cố Dương lĩnh ngộ ý nghĩa thâm ảo của kiếm, hắn làm sao lại không lĩnh ngộ được?
Đều là một thành kiếm chi áo nghĩa, hắn là Đan Hư cảnh tầng tám.
Thực lực đủ để nghiền ép Cố Dương Nguyên Hải Cảnh tầng một!
Thấy một kiếm này của Diệp Vân Tiêu.
Cố Dương lại lộ ra vẻ khinh thường.
Thậm chí ngay cả áo nghĩa cũng chưa từng vận dụng.
Trực tiếp vươn tay ra.
Lực lượng bách long bất ngờ bộc phát.
Sau đó...
Không trung.
Phịch một tiếng truyền đến.
Cố Dương đúng là trực tiếp bóp nát kiếm khí đã dung hợp một thành kiếm chi áo nghĩa kia!
"Cái gì...?"
Nhìn thấy vậy, Diệp Vân Tiêu sợ tới mức trợn tròn mắt.
Như không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Cố Dương.
Cố Dương thế mà ngay cả áo nghĩa cũng chưa từng sử dụng, trực tiếp bóp nát một kiếm toàn lực của mình?
Sao có thể như vậy!?
Nhưng Cố Dương cũng không có hứng thú nói nhảm với Diệp Vân Tiêu.
Sau khi bóp nát đạo kiếm khí này của Diệp Vân Tiêu, liền trực tiếp đánh một chưởng về phía Diệp Vân Tiêu!
"Không tốt!"
Thấy vậy, thần sắc Diệp Vân Tiêu lập tức biến đổi, vội vàng tế ra Bản Mệnh Nguyên Đan, bộc phát ra chân nguyên mãnh liệt, đồng thời nâng linh kiếm trong tay lên ngăn cản.
Nhưng sức mạnh của trăm rồng kinh khủng đến cỡ nào.
Có thể dễ dàng ngăn cản như vậy sao?
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Một chưởng đánh xuống.
Giống như không gian đều bắt đầu bị rút ngắn.
Trên mặt Diệp Vân Tiêu lộ ra vẻ hoảng sợ.
CMN đây là...
Là sức mạnh mà một yêu nghiệt kiếm đạo có thể bùng nổ được sao?
Coi như là một ít luyện thể yêu nghiệt hắn gặp được, cũng hoàn toàn không kinh khủng như Cố Dương!
Cố Dương thật sự chỉ là yêu nghiệt kiếm đạo sao?
Trong lúc vô cùng hoảng sợ.
Cái tát kia đã giáng xuống.
Ầm ầm!
Rặc rặc rặc!
Diệp Vân Tiêu lộ ra tuyệt vọng.
Bởi vì bổn mạng Nguyên Đan của mình đúng là bị cỗ lực lượng kinh khủng này trực tiếp chấn động đến mức vỡ ra.
Hắn ta đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay khoảnh khắc sau.
Bản Mệnh Nguyên Đan thình lình vỡ vụn!
Sau đó là dễ như trở bàn tay.
Sức mạnh kinh khủng trực tiếp chấn chết Diệp Vân Tiêu!
Trước khi chết, trên mặt Diệp Vân Tiêu tràn đầy hối hận.
Nếu sớm biết Cố Dương kinh khủng như vậy hắn cũng sẽ không làm vậy, nhưng thế gian không có thuốc hối hận để ăn!
Bịch!
Dưới lực lượng khủng bố, cả người Diệp Vân Tiêu trực tiếp nổ tung.
Một đoàn huyết vụ lập tức tràn ngập không trung.
Keng keng.
Linh kiếm thượng phẩm cùng với nhẫn trữ vật tinh xảo rơi trên mặt đất.
Thấy vậy, Cố Dương cũng đi thẳng tới.
Đặt thanh linh kiếm thượng phẩm vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Rồi cầm lấy nhẫn trữ vật của Diệp Vân Tiêu.
Phía trên thế mà còn bố trí cấm chế.
Thế nhưng hắn ta đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa.
Cấm chế này tự nhiên cũng không ngăn được Cố Dương.
Cố Dương thoải mái mở cấm chế ra, tiến vào nhẫn trữ vật.
Sau khi tùy ý nhìn lướt qua.
Phát hiện bên trong cơ bản đều là một ít đan dược, công pháp và võ kỹ các loại.
Phẩm cấp cũng không tính là quá cao, nhưng đối với Cố Dương mà nói vẫn có chút tác dụng.
Cố Dương cũng không chần chờ, toàn bộ thu nhập vào trong nhẫn trữ vật của mình.
"Ồ?"
Trong quá trình thu nhận, ánh mắt Cố Dương bỗng nhiên rơi vào trên một góc của nhẫn trữ vật.
Chỗ đó...
Rõ ràng là một khối Cổ Ngọc bất quy tắc đang nằm yên tĩnh.
Cổ Ngọc vừa xuất hiện.
Trước mắt Cố Dương hiện ra từng đạo màn sáng đại diện cho cơ duyên.
"Cơ duyên sao?"
Ánh mắt Cố Dương sáng lên.
Nhưng chờ hắn cẩn thận đi xem xét màn sáng.
Nhưng lại phát hiện không ngờ màn sáng lại biến mất.
"Ừm? Không thể xem xét tình huống cụ thể?"
Cố Dương lập tức nhíu mày.
Nói cách khác...
Cơ duyên Cổ Ngọc đại biểu, lấy năng lực của hắn bây giờ còn không cách nào hoàn toàn nhìn ra được sao?
Nói vậy là sao.
Đó tất nhiên là một cơ duyên lớn bằng trời!
Ánh mắt Cố Dương lóe lên ánh sáng.
Hắn cũng không chút do dự thu tấm Cổ Ngọc bất quy tắc vào trong túi.
"Thu hoạch cũng không tệ lắm."
Trên mặt Cố Dương nhất thời hiện ra nụ cười hài lòng.
Vốn thu hoạch kiếm phôi hắn đã rất hài lòng.
Không nghĩ tới còn có người tới tìm chết, đưa cơ duyên cho hắn.
Đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn lắc lắc đầu.
Ánh mắt Cố Dương lóe lên, kiếm phôi trời sinh lại xuất hiện trong tay hắn.
"Vậy sửa chữa thử một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận