Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 129 - Đánh chết Trịnh Vũ, hoa sen quý trong hàn đàm (1)

Khoảnh khắc vung kiếm.
Trịnh Vũ cùng hư ảnh sau lưng cũng phảng phất như hóa thành một đạo lực lượng vô cùng tinh thuần mà khủng bố, trực tiếp rót vào trong hạ phẩm linh kiếm trong tay hắn.
Ngay lập tức một cỗ kiếm khí màu xám kinh khủng đến cực hạn bộc phát ra!
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Kiếm khí vừa xuất hiện trong nháy mắt, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, không gian xung quanh cũng theo đó mà chấn động!
Khí tức tê liệt đập vào mặt.
Một kiếm này.
Càng làm cho tất cả hoàng tử rung động hơn.
"Đây chính là át chủ bài mà Trịnh Vũ vẫn luôn cất giấu sao?"
"Đây... Chỉ sợ là đã là kiếm pháp Địa cấp Thượng phẩm rồi!?"
"Uy năng kinh khủng như thế... Chỉ sợ ngay cả là Bão Nguyên cảnh tầng tám cũng không ngăn được một kiếm này!"
"Không hổ là hạng thứ bảy Anh Tài bảng, lĩnh ngộ kiếm đạo đúng là vô cùng siêu phàm!"
"Toàn bộ mười hạng đầu Anh Tài bảng, sợ là chỉ có Bạch Thiên Hồng mới có thể đè được hắn."
"Cố Dương thua rồi!"
Sau khi nhìn thấy một màn như vậy, trong mắt các hoàng tử nhất thời chắc chắn, Cố Dương tất bại không thể nghi ngờ.
Sở Linh Nhi thấy vậy, đôi mắt đẹp của nàng cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại có vẻ hơi co quắp bất an.
Cố Dương hắn có thể ngăn cản một kiếm này sao?
Tuy rằng thực lực Sở Linh Nhi không mạnh, nhưng ánh mắt nàng còn không kém.
Nàng cũng nhìn ra được, uy lực của một kiếm này của Trịnh Vũ thế nào.
Cố Dương muốn ngăn cản chỉ sợ có chút khó khăn.
Mà cùng lúc đó.
Bên trong đống đá vụn.
Kiếm khí kinh khủng vắt ngang giữa không trung, đập thẳng vào mặt Cố Dương.
Đá vụn chung quanh văng tung tóe, bụi đất tung bay.
Toàn thân áo bào của Cố Dương cũng tung bay theo gió.
Nhưng y vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc dửng dưng.
Nhìn một kiếm này, hắn chậm rãi mở miệng.
"Một kiếm này của ngươi... chỉ có trình độ này sao?"
Cố Dương vừa nói ra lời này.
Lập tức khiến Trịnh Vũ cùng trừng mắt!
"Miệng lưỡi bén nhọn, ta thật muốn nhìn xem ngươi làm thế nào ngăn cản được một kiếm này của ta!"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Vũ tràn ngập tự tin!
Hắn tự tin, một kiếm này... Mặc dù là Bạch Thiên Hồng cũng phải nhường ba phần lễ nghĩa, không dám đón đỡ!
Cố Dương chỉ mới Ngưng Chân cảnh tầng mười đỉnh phong.
Lại dám đứng tại chỗ không nhúc nhích, đón đỡ một chiêu này của mình.
Đơn giản chính là muốn chết!
"Ngăn cản?"
Trên mặt Cố Dương lộ ra một tia khinh thường.
"Loại chiêu thức này, ta cần ngăn cản sao?"
Ngay khoảnh khắc sau.
Toàn thân Cố Dương lập tức bộc phát ra một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng.
Khí huyết chi lực đang sôi trào lập tức bộc phát lên trời.
Lực lượng trong cơ thể Cố Dương lại trong nháy mắt tăng vọt!
Địa Sát Thể!
"Cái gì!?"
Nhìn thấy vậy, đồng tử Trịnh Vũ hơi co rụt lại.
Mặc dù hắn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có thể nhìn ra khí tức trên người Cố Dương càng thêm khủng bố!
Hắn hơi nhíu mày, nhưng vẫn không tin Cố Dương có thể ngăn cản một kiếm này của mình!
Không đợi hắn tiếp tục suy tư.
Cố Dương chuyển động rồi!
Hắn chậm rãi vung nắm tay, bảy thành quyền ý phun ra!
Áp lực kinh khủng như thủy triều ập tới.
Trực tiếp rơi vào trên đạo kiếm khí vô cùng sắc bén kia!
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Thanh âm chấn động kịch liệt vang vọng đất trời.
Trong nháy mắt va chạm, sắc mặt Trịnh Vũ biến đổi.
Bởi vì một quyền này của Cố Dương hạ xuống...
Kiếm khí bị đánh cho văng tung tóe, tứ tán tan đi!
Kiếm khí sắc bén quét ra chung quanh, trên vách tường hoặc là trên mặt đất lưu lại từng vết kiếm sâu không thấy đáy.
Nhưng những kiếm khí này không có một đạo nào rơi vào trên người Cố Dương!
Mà nắm đấm của Cố Dương... cũng dường như đem không gian đều đánh đến biến hình!
Kiếm khí đều tiêu tán.
Trong ánh mắt Cố Dương cũng lộ ra một tia hờ hững.
Dưới chân sinh ra gió, thân hình phảng phất quỷ mị một lần nữa xuất hiện trước mặt Trịnh Vũ.
Một quyền lại đánh ra!
"Ngươi!"
Nhìn thấy vậy, Trịnh Vũ cùng vẻ mặt đầy kinh hãi!
Lại bị chấn nát!
Tố Cổ Kiếm Pháp mà hắn toàn lực thi triển vậy mà lại bị một quyền của Cố Dương đánh nát!
Rốt cuộc thân thể của gia hỏa này đã đạt đến trình độ khủng bố bực nào!
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều.
Mắt thấy Cố Dương đánh ra một quyền.
Hắn không chút do dự vận chuyển chân nguyên bản thân tới cực hạn, Linh kiếm trong tay cũng lóe ra hào quang.
Muốn ngăn cản một quyền này của Cố Dương.
Nhưng lần này trong mắt Cố Dương lộ ra một tia cười lạnh.
Ầm ầm!
Áp lực kinh khủng trực tiếp giáng xuống.
Trịnh Vũ mồ hôi lạnh đầy đầu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ!
Lực lượng này...
Thật sự là người có thể có được sao?!
Lạch cạch!
Nắm đấm của Cố Dương ầm ầm rơi xuống trước người Trịnh Vũ.
Trong nháy mắt, chân nguyên nứt vỡ.
"Phốc!"
Một ngụm máu tươi phun ra.
Thân thể Trịnh Vũ như con diều bị đứt dây nhất thời bay ngược ra ngoài.
Bành bành bành!
Cả người hắn đụng nứt vỡ vô số tảng đá lớn, tạo nên những vết tích vô cùng sâu và kinh khủng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận