Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 715 - Cố Dương: Trung Châu đệ nhất Vương bảng? Thường thôi (2)

Từng đạo xương sọ bên hông kia lại va chạm phát ra trận trận thanh âm rợn người.
Thấy vậy, sắc mặt thanh niên kia cũng trắng bệch.
"U Minh, nơi đây rất gần với Trung Thiên thành, ngươi muốn hạ sát thủ với ta?"
Thanh niên vội vàng la lớn.
"Hạ sát thủ?"
"Ngươi xứng sao?"
U Minh cười lạnh một tiếng.
"Nhiều nhất... Cũng chỉ phế tu vi của ngươi, chặt đứt tứ chi của ngươi, để cho ngươi cuộc sống khuất nhục về sau giống như một tên tàn phế, bị người làm nhục trên thế giới này mà thôi."
"Như vậy, hài lòng không?"
U Minh nói xong, nụ cười trên mặt càng thêm u lãnh quỷ dị.
Thanh niên nghe thấy lời này.
Toàn thân phát run, vẻ mặt hoảng sợ.
"Ngươi... Ngươi là ma quỷ!"
"Ngươi sẽ chết không được chết tử tế!"
Hoàng Văn Phong cắn chặt hàm răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào U Minh.
"Thật sao?"
"Vậy đa tạ khen ngợi."
U Minh nhếch miệng cười, chợt giơ tay lên.
Sức mạnh kinh khủng này rõ ràng là trấn áp xuống.
Thấy như vậy, Hoàng Văn Phong đã buông tha cho chống cự.
Hắn hiểu được với tu vi của mình không thể nào là đối thủ của U Minh.
Phản kháng hay không kết quả đều giống nhau.
"Đáng tiếc... Còn không thấy vị tuyệt đại thiên kiêu Đông Hoang mới xuất thế trong miệng lão tổ ta, U Minh chết tiệt!"
Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, trong mắt lộ ra một tia tiếc hận.
Người xem bốn phía kia cũng lắc đầu cảm khái, nhao nhao mặc niệm cho Hoàng Văn Phong.
Ai bảo vận khí của hắn kém như vậy, lại vừa vặn gặp phải U Minh cơ chứ?
"Ha, cũng coi như là có cốt khí."
Nhìn thấy vậy, ánh mắt U Minh lộ ra một tia thưởng thức, nhưng lại không có ý định nương tay.
Nhưng ngay tại thời điểm lực lượng kinh khủng của U Minh muốn trực tiếp giáng xuống người Hoàng Văn Phong.
Một làn gió nhẹ bỗng nhiên lướt nhẹ qua trước người Hoàng Văn Phong.
Thời khắc này, Hoàng Văn Phong vô cùng kinh ngạc, bởi vì áp lực khủng khiếp được bộc phát từ U Minh đã hoàn toàn biến mất!
Mà ngay khi Hoàng Văn Phong vẫn còn hơi sợ run.
Một tiếng cười lạnh lại ung dung truyền đến.
"Dám ra tay với người Đông Hoang ta, là ỷ vào Đông Hoang ta không có người sao?"
Keng!
Trong khoảnh khắc âm thanh truyền đến.
Đám cường giả xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lại có người dám đứng ra hỗ trợ?
Không cần mạng nữa sao?
Bọn họ sợ hãi thán phục không thôi.
Chợt ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Phát hiện một thanh niên đạp không mà đến, thần sắc lạnh nhạt đứng bên cạnh Hoàng Văn Phong.
Từ khuôn mặt non nớt của thanh niên có thể nhìn ra được, tuổi của hắn không lớn, thậm chí còn chưa đến 20 tuổi!
Nhưng tu vi lại không kém chút nào.
Vậy mà đã đặt chân lên đỉnh cao Vũ Hóa cảnh!
Điều này không khỏi khiến cho vô số người lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Mặc dù nói Trung Châu có vô số thiên kiêu, nhưng thiên kiêu có thể đặt chân vào vị trí Vũ Hóa Cảnh đỉnh phong trước hai mươi tuổi.
Hình như còn chưa nghe qua mấy người.
Hơn nữa người này dường như có chút lạ mặt nha.
Cùng lúc đó.
Sắc mặt U Minh cũng lạnh lẽo.
Cảm nhận được lực áp bách do mình bộc phát ra nhẹ nhõm bị triệt tiêu, trên khuôn mặt y rõ ràng là tràn ngập sát khí.
"Thằng nhãi nhà ngươi từ đâu tới, dám nhúng tay vào chuyện của lão tử?"
"Thật chán sống à?"
Trong ánh mắt U Minh tràn đầy sát ý.
"Cho ngươi ba hơi thở thời gian, hoặc cút, hoặc là...chết!"
“Ba!”
Nghe U Minh nói vậy.
Hoàng Văn Phong sắc mặt khẽ biến, không khỏi ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi bên cạnh, lập tức thấp giọng nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ngươi thiên tư nổi bật, đừng vì ta mà chôn vùi tiền đồ, gia hỏa này là đệ nhất ma tử Thiên Sát Ma Tông, thủ đoạn hung ác độc ác, ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta!"
Hoàng Văn Phong không muốn để cho người khác chọc phải U Minh.
Cho nên lúc này liền nói.
Cùng lúc đó.
Không ít cường giả xung quanh cũng lắc đầu cảm thán.
"Tên này thật trẻ tuổi nha."
"Đúng vậy, trẻ tuổi như vậy đã bước vào Vũ Hóa cảnh đỉnh phong, xem ra cũng là một vị thiên kiêu hàng đầu, không biết là từ châu vực nào đến?"
"Hẳn là Nam Lĩnh, nghe nói Nam Lĩnh xuất hiện một thiên kiêu khó lường."
"Nhưng vị thiên kiêu kia trước mắt cũng mới chỉ là Vũ Hóa cảnh tầng mười, hẳn là không phải."
"Bất kể có phải hay không, hắn trêu chọc phải U Minh... lập tức sẽ mất mạng."
"Thật là đáng tiếc."
"Người trẻ tuổi đúng là dễ xúc động bất kể hậu quả, lần này tốt rồi, chọc ai không chọc, chọc phải đệ nhất U Minh Vương Bảng."
Từng tiếng thở dài truyền đến từ cách đó không xa.
Không ít cường giả đều lắc đầu cảm thán, cảm thấy thật đáng tiếc.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của U Minh cũng từ đâu truyền đến.
"Hai."
Trong mắt hắn ta sát ý càng thêm hưng thịnh.
Bởi vì đọc tới số hai, tiểu tử kia trực tiếp không thèm đếm xỉa đến mình!
Bên kia, thiên kiêu trẻ tuổi không ngờ chính là Cố Dương.
Giờ phút này hắn mắt điếc tai ngơ không nghe uy hiếp của U Minh, lại chậm rãi xoay người lại, trong ánh mắt lập loè kim mang.
"Nếu ta không nhận sai... ngươi chính là người mà lão tổ nói sẽ tiếp ứng ta ở Trung Thiên thành?"
Trên mặt Cố Dương mang theo nụ cười nhạt.
Nghe được lời Cố Dương nói, đồng tử Hoàng Văn Phong bỗng nhiên co rụt lại.
Chợt lộ ra kinh hỉ.
"Ngài chính là vị đệ nhất thiên kiêu Huyền Minh đại lục mà lão tổ nhắc đến, Cố Dương?"
Nghe đến đây, Cố Dương cũng chậm rãi gật đầu.
"Không sai, là ta."
"Chuyện này... Ta cũng quá may mắn rồi!"
Hoàng Văn Phong nhất thời mừng rỡ, không nghĩ tới lại ở nơi này ngẫu nhiên gặp được vị thiên kiêu trong truyền thuyết kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận