Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 294 - Vận Mệnh năng lực lần nữa tiến hoá! Lão quái vật cùng xuất hiện (1)

"Cố công tử, làm sao vậy?"
Nàng không giải thích được mà nhìn Cố Dương.
"À, không có gì."
Cố Dương khoát tay áo, chợt nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, chúng ta lúc nào đi Thanh Huyền thánh viện?"
Thấy vậy Diệp Khuynh Thành cũng không nhiều lời.
Chợt chậm rãi nói ra: " Thanh Huyền thánh viện ba năm mới mở ra một lần, khoảng cách lần mở ra tiếp theo còn có ba tháng thời gian, cho nên thời gian là hoàn toàn đầy đủ."
Nghe đến đây, Cố Dương liền yên lòng.
"Đã như vậy... Vậy thì khởi hành thôi!"
Trong mắt Cố Dương lóe lên quang mang, gật đầu nhẹ.
"Được rồi, về phần Linh Nhi muội muội."
Diệp Khuynh Thành cũng khẽ gật đầu, chợt nghĩ đến điều gì, liền dừng lại.
Mà nàng vừa nói xong.
Sở Linh Nhi nở nụ cười khẽ tiến lên phía trước.
"Phu quân, lần này đi, trên đường phải thật cẩn thận. Nghe nói nơi đó vô cùng hỗn loạn, thường xuyên phát sinh các loại đại chiến."
Sở Linh Nhi kéo tay Cố Dương.
"Ừm, yên tâm đi, phu quân ta mạnh lắm."
Cố Dương mỉm cười quẹt qua cái mũi đáng yêu của Sở Linh Nhi một cái.
"Ừ, vậy ngươi cùng Khuynh Thành tỷ tỷ dọc đường đi nhất định phải nắm bắt cơ hội thật tốt nha!"
Sở Linh Nhi nhẹ gật đầu, nói xong bỗng nhiên tiến đến gần bên tai Cố Dương, dùng âm thanh rất nhỏ nói.
Cố Dương ngẩn ra.
Cái gì là nắm bắt cơ hội?
Nha đầu này đang nói gì thế?
Chẳng lẽ là đang ám chỉ mình?
Hả?
Cố Dương nhìn thoáng qua sự giảo hoạt chợt lóe lên trong ánh mắt Sở Linh Nhi.
Lại liếc mắt nhìn Diệp Khuynh Thành đối diện.
Lập tức hiểu được.
Cô nàng này...
Hóa ra là đang kéo tơ hồng cho mình?
Cố Dương còn chưa kịp mở miệng.
Sở Linh Nhi liền buông tay Cố Dương, thanh tú động lòng người đứng ở một bên phất phất tay.
"Phu quân, Linh Nhi chờ chàng trở về!"
Nhìn thấy điều này, trong lòng Cố Dương cũng không khỏi khẽ động.
Bước thẳng một bước tới trước mặt Sở Linh Nhi.
Sau đó trực tiếp hôn lên.
"Sau này ngươi dám tự tiện làm chủ làm mấy chuyện này, cẩn thận ta đánh vào mông ngươi!"
Sau khi để lại câu nói này.
Cố Dương không hề chần chờ.
Hướng Diệp Khuynh Thành khẽ gật đầu, cùng hắn sóng vai rời khỏi biệt viện.
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ của Sở Linh Nhi đỏ bừng lên.
"Phi phi phi! Ta mới không cho ngươi đánh mông!"
"Mơ tưởng!"
Nhưng trong miệng nàng nói vậy, vẻ chờ mong trong ánh mắt lại bại lộ ý nghĩ chân thực của nàng.
"Thật muốn trưởng thành ngay bây giờ nha, như vậy là có thể cùng phu quân..."
Sở Linh Nhi không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu nhỏ, sau đó chợt trở về gian phòng của mình.
Trên đường ra khỏi thành.
Diệp Khuynh Thành cũng nhịn không được mà phát ra tiếng cảm khái.
"Tình cảm của Cố công tử và Linh Nhi muội muội thật tốt."
Nghe đến đây, Cố Dương không nhịn được cười, trêu ghẹo: "Thế nào? Ngươi cũng muốn sao?"
"Quả thật có một chút."
Diệp Khuynh Thành ngược lại không có chút chần chờ nói.
"Với tư sắc của ngươi, người truy đuổi ngươi có lẽ có thể xếp hàng từ đầu thành đến cuối thành?"
Cố Dương mỉm cười.
"Nhưng ta không thích một ai cả."
"Ta thích người có thực lực mạnh hơn ta, thiên tư phải mạnh hơn ta, tốt nhất nên là dùng kiếm, ngộ tính cực kỳ yêu nghiệt..."
Diệp Khuynh Thành nói một cách sâu xa.
Nàng thốt ra lời này.
Thần sắc Cố Dương liền biến thành quái dị.
Khá nhỉ, điều kiện này từng cái còn rất cao nha!
Nhưng mà, sao cảm giác có chút quen tai vậy?
Con mẹ nó không phải đang nói mình à?
Lúc này hắn đang cảm thấy không khí có chút quái dị.
Hai người cũng đi tới cửa thành.
Diệp Khuynh Thành theo bản năng chuẩn bị lấy phi thuyền ra khỏi nhẫn trữ vật.
Nhưng lại bị Cố Dương cắt đứt.
"Phi thuyền quá chậm."
"Quá chậm?"
Diệp Khuynh Thành không rõ.
Nhưng sau chốc lát, một tiếng chim hót thanh thúy từ nơi không xa truyền đến.
Nàng nhất thời thần sắc cả kinh.
Nhìn thấy một con Diễm Linh Ưng cực kỳ thần võ từ trên trời bay xuống.
Đáp xuống trước mặt bọn họ.
"Cọt kẹt!"
Diễm Linh Ưng thập phần thân mật kề sát Cố Dương, dùng một đám lông vũ đặc thù trên đỉnh đầu nó cọ xát lên người Cố Dương.
"Tiểu gia hỏa, đã lâu rồi không gặp."
Cố Dương cũng nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát.
Diễm Linh Ưng lập tức phát ra tiếng kêu to kích động.
Rõ ràng là vô cùng vui vẻ.
Diệp Khuynh Thành cũng đứng ở một bên trừng mắt nhìn.
Hay cho một yêu thú phi hành Nguyên Hải cảnh?
Loại yêu thú này khả năng bắt độ khó là cực cao, cho dù có thể bắt được nhưng muốn thuần phục cũng cực kỳ khó khăn!
Mà Cố Dương lại có thể đem Diễm Linh Ưng này bồi dưỡng trung thành như thế?
Hơn nữa chẳng biết tại sao, nàng cảm giác con Diễm Linh Ưng này của Cố Dương dường như có chút khác biệt so với Diễm Linh Ưng bình thường.
Nhưng cụ thể không giống chỗ nào, nàng cũng không nói ra được.
"Lên đây đi, xuất phát."
Cố Dương khoát tay áo với Diệp Khuynh Thành, rồi trực tiếp ngồi trên lưng Diễm Linh Ưng.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy, cũng vội vàng bước nhẹ một bước, ngồi lên lưng Diễm Linh Ưng.
"Cọt kẹt!"
Chợt Diễm Linh Ưng phát ra một tiếng kêu vang vọng đất trời, đôi cánh hùng hậu rộng lớn lập tức chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận