Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 140 - Sự khủng bố của Bạch Thiên Hồng! Tử Nguyệt thí luyện tháp! Truyền thừa Sinh Tử cảnh? (3)

"Đây là thực lực chân chính của Hà Vệ sao?"
"Không hổ là Anh Tài bảng đệ nhị... Quả thật là biến thái vô cùng!"
Bên kia, Khổng Vũ xếp thứ ba nhìn trường thương như con rồng gào thét trong không trung, sắc mặt cũng nhịn không được trở nên trắng bệch.
"Chiêu thương này... Ta không ngăn được!"
Hắn rất tự mình hiểu lấy.
Nếu đổi lại là mình...
Là tuyệt đối không ngăn được một thương này!
Hà Vệ vừa tới đã thi triển thủ đoạn mạnh nhất!
Mà bên kia.
Bạch Thiên Hồng cũng thấy được uy thế khủng bố của nhát thương này truyền đến.
Hắn nhìn Bạch Long đập vào mặt mình, chậm rãi gật đầu.
"Chiêu thương này thật sự không tệ, có thể lĩnh ngộ được cả thương ý đại thành... Chẳng trách ngươi lại dám khiêu chiến ta."
"Nhưng... cũng chỉ thế mà thôi."
Bạch Thiên Hồng lạnh nhạt mở miệng.
Nghe tới đây, trên mặt Hà Vệ đầy tức giận.
"Ngươi quá càn rỡ! Một thương này... liền trực tiếp đánh bại ngươi!"
Hà Vệ rống lớn...
Thương này chính là tuyệt chiêu của mình!
Kết quả rơi vào trong mắt của Bạch Thiên Hồng vậy mà chỉ là như vậy?
Mà Bạch Thiên Hồng nghe vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không trả lời.
Hắn chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra.
Một luồng linh khí dày đặc phát ra.
Đây đúng là...
Một thanh linh kiếm trung phẩm!
Cùng lúc đó, lực lượng chân nguyên kinh khủng ầm ầm bộc phát!
Công pháp Địa cấp cực phẩm!
Bão Nguyên cảnh tầng bảy!
Phải biết rằng Bạch Thiên Hồng mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, thậm chí còn nhỏ hơn Hà Vệ một tuổi.
Nhưng tu vi lại cao hơn hắn hai tiểu cảnh giới!
Nhưng như vậy vẫn chưa xong.
Chỉ thấy thần sắc Bạch Thiên Hồng lạnh nhạt ngẩng đầu.
Nhìn thoáng qua con bạch long trên không trung, chợt nhẹ nhàng vung kiếm.
Kiếm vừa thoát ra.
Một tiếng kiếm rít vang vọng toàn trường!
Tất cả mọi người dồn dập tập trung quan sát.
Bảy thành kiếm ý thình lình bộc phát ra.
Xuy!
Một kiếm chém xuống.
Bạch long hung hãn cường đại cuối cùng cũng bị chém thành hai đoạn!
Chân nguyên vỡ vụn.
Lộ ra thanh trường thương huyền thanh kia.
Leng keng, leng keng!
Kiếm khí bộc phát.
Nói xong trực tiếp đẩy lui thanh trường thương kia.
Còn Hà Vệ tay cầm trường thương sắc mặt cũng trắng bệch, liên tục lui về phía sau.
Cuối cùng không thể ổn định thân hình, trực tiếp bay ngược mấy trăm mét.
Ngã xuống vô số cây cối nham thạch mới khó khăn dừng lại được!
Một kiếm!
Chỉ một kiếm tùy ý này mà Hà Vệ thua!
Hơn nữa còn là thua trận dễ như trở bàn tay!
Hà Vệ hoàn toàn không thể chống cự.
Lại bị một kiếm này đẩy lui!
Chiến đấu kết thúc.
Mọi người vô cùng hoảng sợ đồng thời cũng có chút chưa thỏa mãn.
Bởi vì thật sự quá nhanh!
Giao thủ giữa hai người mặc dù nói dường như đã qua thật lâu.
Nhưng trên thực tế cũng chỉ chưa đầy nửa phút.
Chiến đấu cứ thế kết thúc.
Trận chiến kịch liệt trong dự đoán hoàn toàn không xuất hiện.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ... cuộc chiến của đệ nhất và đệ nhị Anh Tài bảng lại kết thúc nhanh như vậy.
Một đám thiên kiêu, cũng trợn mắt há mồm nhìn vào đó.
"Đây chính là thực lực của Bạch Thiên Hồng sao?"
"Bạch Thiên Hồng còn chưa dùng toàn lực đã thoải mái đánh bại Hà Vệ đệ nhị, quá kinh khủng!"
"Không hổ là tuyệt thế thiên kiêu ngàn năm khó có được của Sở quốc!"
"Đệ nhất thiên kiêu Sở quốc... đúng là danh bất hư truyền!"
"Nói không chừng lúc này đây, Bạch Thiên Hồng có cơ hội vấn đỉnh đỉnh tháp!"
Hơn nữa cũng nhìn ra được.
Bạch Thiên Hồng cũng không thi triển toàn lực.
Nếu trúng một kiếm toàn lực của hắn thì tảng đá cũng phải vỡ.
Khóe miệng Hà Vệ rỉ máu tươi, chật vật bò ra từ trong đống loạn thạch.
Hắn ho khan hai tiếng, thần sắc tràn đầy kinh hãi.
"Ta... Thua!"
Hà Vệ vẻ mặt mất mát.
Thua rồi!
Không ngờ mình lại thất bại như vậy.
Hơn nữa... Hắn có thể cảm nhận được chênh lệch giữa bản thân và Bạch Thiên Hồng.
Loại chênh lệch này vốn không cách nào kéo gần.
Hắn cúi đầu, tâm tình có chút sa sút.
Chỉ có Bạch Thiên Hồng thì lạnh nhạt thu hồi kiếm.
Không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Tử Nguyệt thí luyện tháp.
Mà ngay lúc tất cả mọi người đang đắm chìm trong khiếp sợ.
Bỗng nhiên một đạo tử mang nhàn nhạt nổi lên.
Cùng lúc đó, một thanh âm kỳ dị vang vọng phía chân trời.
"Thí Luyện Tháp mở ra, cho phép thí luyện!"
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này.
Lập tức có thiên kiêu không kịp chờ đợi vọt thẳng vào trong tháp thí luyện.
Bắt đầu trèo tháp!
Mà khi người đầu tiên trèo lên tháp xuất hiện, các thiên kiêu còn lại cũng vội vàng đuổi theo, nhao nhao xông vào trong tháp thí luyện.
Thí luyện bắt đầu!
Ánh mắt Bạch Thiên Hồng hơi chớp động, chợt cũng không nói một lời, đi vào thí luyện tháp.
Hà Vệ, Khổng Vũ, Mạc Trường An theo sát phía sau!
Trong lúc nhất thời, tất cả thiên kiêu nhao nhao bước vào trong tháp thí luyện.
Chẳng qua mới qua chưa tới một phút.
Từng bóng người một có chút phí phạm, từ trong tháp thí luyện bay ra.
"Phụt..."
Có người miệng phun máu tươi.
Có người toàn thân chật vật.
Có người bị đánh cho gần chết, suýt nữa đã mất mạng.
"Thí Luyện Tháp này... Độ khó không khỏi quá cao đi!"
"Ta rõ ràng chỉ là Bão Nguyên cảnh tầng một, đối thủ lại là Bão Nguyên cảnh tầng ba! Hơn nữa các phương diện đều mạnh hơn ta, vậy đánh thế nào được?"
" Độ khó này không khỏi quá biến thái!"
"Hiện tại rốt cuộc ta cũng hiểu được... Vì sao vạn năm đến nay đều không ai có thể leo lên đỉnh tháp thí luyện rồi, cái này mẹ nó căn bản cũng không phải người có thể khiêu chiến!"
Không ít thiên kiêu bị bại, lộ vẻ mặt phức tạp cùng kinh hãi nhìn tháp thí luyện Tử Nguyệt trước mắt.
Vốn dĩ bọn hắn còn muốn xem thiên tư của mình, có lẽ có thể xông lên mấy chục tầng.
Kết quả ngay cả tầng thứ mười cũng không xông qua được, trực tiếp bị quét xuống!
Bên cạnh Tử Nguyệt thí luyện tháp, đứng thẳng một khối tháp giống như phiên bản thu nhỏ.
Tổng cộng là chín mươi chín tầng.
Mà những điểm trắng nho nhỏ trên đó cũng không ngừng nổi lên.
Điểm trắng nhanh nhất trong đó đã vọt tới tầng ba mươi.
Hơn nữa còn tăng lên với tốc độ cực kỳ khủng bố!
Mà đúng lúc này.
Cố Dương rốt cục cũng chạy tới tháp thí luyện Tử Nguyệt.
Cố Dương đến, lập tức hút lấy ánh mắt những thiên kiêu bị thua trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận