Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 812 - Cố Dương khoe khoang trá hình (2)

Dù sao loại đồ chơi này chuẩn bị nhiều một chút cũng vô cùng tốt.
Ví dụ như thần khí.
Có trời mới biết thần khí có chống đỡ nổi sự ăn mòn của lực lượng pháp tắc hay không.
Nếu không chịu nổi, chuẩn bị nhiều mấy cây cũng tránh khỏi vũ khí tổn hại, tránh khỏi cục diện xấu hổ không có vũ khí sử dụng.
Còn Thần đan thì có thể chuẩn bị cho việc đột phá Thánh cảnh.
Một phương diện khác, có thể giữ lại cho đám nữ nhân như Hoàng Âm.
Thời gian trôi qua lặng lẽ trôi qua, trong quá trình luyện khí và luyện đan của Cố Dương.
Trong nháy mắt, thời gian nửa năm trôi qua.
Trong Nguyệt Hoa Điện.
Trong mật thất.
Đỗ Nguyệt Ngưng nghiêm mặt, tập trung tinh thần tiếp nhận tất cả truyền thừa mà Nguyệt Hoa Chí Tôn để lại cho nàng!
Bây giờ đã sắp đến hồi kết thúc!
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc, trong cơ thể nàng bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm nổ vang.
Ngay sau đó, Đỗ Nguyệt Ngưng đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt càng có ánh sáng sắc bén!
"Lão tổ, ta đã hấp thu xong toàn bộ truyền thừa rồi!"
Đỗ Nguyệt Ngưng kinh hỉ mở miệng.
Nàng phát hiện tu vi của mình đã trực tiếp vượt qua đến Thánh Cảnh đỉnh phong!
Đã đạt tới cấp bậc Chuẩn Thần!
Cách Thần Cảnh cũng chỉ là một bước nhỏ mà thôi!
Tăng lên bực này, đặt ở lúc trước quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ!
Nàng rất kích động, muốn chia sẻ phần vui sướng này với lão tổ.
Nhưng sau khi tiếng nói của nàng rơi xuống, lại thật lâu không thể nhận được đáp lại.
"Lão tổ?"
"Lão tổ ngài có ở đây không?"
Đỗ Nguyệt Ngưng không khỏi gọi vài câu.
Mà đúng lúc này.
Thanh âm Cố Dương chậm rãi truyền đến.
"Nguyệt Hoa chí tôn đã rời đi."
"Cố Dương?"
Nghe được thanh âm của Cố Dương, thân hình Đỗ Nguyệt Ngưng lập tức lóe lên, rời mật thất, xuất hiện trong đại điện.
Nhưng lại nhìn thấy trong đại điện to lớn như vậy, chỉ có Cố Dương đứng đó.
"Ngươi nói lão tổ rời đi rồi?"
Đỗ Nguyệt Ngưng không khỏi ngẩn người.
Dường như là nghĩ tới điều gì.
"Ngươi hẳn là cũng hiểu rõ mà, Nguyệt Hoa Chí Tôn... sớm đã vẫn lạc…” Cố Dương bỗng dừng một chút, liền nói rõ ràng ra.
Dù sao loại chuyện này, Đỗ Nguyệt Ngưng cũng ít nhiều đoán được.
"Thì ra là thế."
Quả nhiên, nghe thấy thế, ánh mắt Đỗ Nguyệt Ngưng lập tức trở nên ảm đạm rất nhiều.
"Không ngờ lão tổ nhanh như vậy đã đi rồi."
"Còn muốn cùng nàng từ giã đây."
Nói xong, trên mặt Đỗ Nguyệt Ngưng không khỏi hiện ra một nụ cười thả lỏng.
Đối với chuyện này, Cố Dương cũng không nói thêm gì.
Trên thực tế nếu Nguyệt Hoa Chí Tôn đồng ý, nàng có thể đợi đến lúc Đỗ Nguyệt Ngưng xuất quan.
Nhưng nàng cũng không làm như vậy.
Chắc là hắn cũng không muốn thấy cảnh đó nhỉ.
"Thực lực của ngươi tăng lên không ít."
Cố Dương không khỏi đánh giá Đỗ Nguyệt Ngưng, hơi kinh ngạc nói.
Không ngờ Đỗ Nguyệt Ngưng trực tiếp đột phá đến Chuẩn Thần dưới truyền thừa của Nguyệt Hoa Chí Tôn!
Cách Thần Cảnh chỉ có một bước ngắn mà thôi!
"Đúng vậy!"
"Hiện tại, ta cũng có thể bảo vệ ngươi!"
Đỗ Nguyệt Ngưng lập tức tự tin ngẩng đầu, giơ nắm tay trắng như phấn lên.
Ra vẻ như ta là đại tỷ của ngươi.
"Lúc trước đều là nhờ có Cố Dương ngươi hỗ trợ, hiện tại... Liền để ta tới bảo hộ ngươi đi!"
Đỗ Nguyệt Ngưng cười hì hì nói.
"Vậy thì quên đi."
Cố Dương nghe vậy lại mỉm cười, sau đó giang tay ra.
"Hả?"
"Ngươi có ý gì hả, xem thường ta à?"
"Thực lực của ta bây giờ quả thật rất mạnh! Chắc chắn ngươi không phải đối thủ của ta!"
Đỗ Nguyệt Ngưng thấy vậy, lập tức có chút bất mãn, ra vẻ ta rất mạnh mẽ.
"Ngươi khẳng định không phải là đối thủ của chủ nhân."
"Thần Cảnh cũng không phải đối thủ của chủ nhân."
Đúng lúc này, một đạo thanh âm linh hoạt vang lên.
Đỗ Nguyệt Ngưng cũng hơi ngẩn ra, ngay lập tức ánh mắt liền rơi vào trên người Tiểu Hồng Điểu trên vai Cố Dương.
"Yêu thú?"
Nàng sửng sốt một chút.
Ngược lại không chú ý tới bên người Cố Dương thế mà còn mang theo một con yêu thú.
Hơn nữa, con yêu thú này cũng là Vương cảnh?
Đối với lời Thanh Loan nói.
Đỗ Nguyệt Ngưng ngược lại không hoài nghi thực lực Cố Dương.
Dù sao trước đó mình cũng đã từng thấy qua.
Nhưng mặc dù như thế.
Nàng vẫn muốn cùng Cố Dương luận bàn một phen!
"Có phải là đối thủ hay không, đánh mới biết được!"
"Cố Dương, muốn tới thử một chút không?"
Đỗ Nguyệt Ngưng có chút mong đợi nhìn qua Cố Dương.
Thấy vậy, thần sắc Cố Dương cũng không khỏi cổ quái.
"Ngươi xác định?"
"Đương nhiên!"
Đỗ Nguyệt Ngưng tính cách là như thế.
Lúc nàng còn nhỏ yếu, thì chỉ biết sợ hãi.
Thực lực trở nên mạnh mẽ hơn, cái đuôi liền vểnh lên trời.
Thấy vậy, Cố Dương cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đã như vậy..."
"Vậy liền thử một chút đi."
Đừng nói Đỗ Nguyệt Ngưng chỉ là Chuẩn Thần, hơn nữa còn là sơ nhập Chuẩn Thần, thực lực thậm chí không bằng một ít Chuẩn Thần lâu năm.
Cho dù Đỗ Nguyệt Ngưng có đột phá bước vào Thần Cảnh đi nữa.
Đối với hắn mà nói cũng không có chênh lệch gì.
Dù sao cũng là chuyện một chiêu giải quyết.
Nhưng nếu Đỗ Nguyệt Ngưng đã cố chấp muốn chiến, vậy hắn liền cùng nàng chơi đùa một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận