Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 461 - Băng Tuyết Thánh Nữ bỏ mình, chúng Vương kinh nghi! Kình Thiên Tháp xuất hiện, Lôi Ngự Thiên chật vật (3)

Ngay khoảnh khắc sau.
Thân hình hắn lướt nhanh, thẳng đến Kình Thiên Tháp!
Cách Lâm Trần không xa, trong một sơn cốc rộng lớn.
Tử Lôi Thánh tử Lôi Ngự Thiên vừa mới làm thịt một gã thiên kiêu của ngũ đại gia tộc, đang cướp đoạt.
Kết quả là nhìn thấy Kình Thiên Tháp xuất thế.
Lập tức, trong mắt của hắn hiện ra tinh quang.
"Rốt cuộc cũng xuất thế rồi, trong bí cảnh này thật sự quá nhàm chán."
Ánh mắt Lôi Ngự Thiên hiện lên vẻ nhàm chán.
Hắn là Thánh Tử của Tử Lôi thánh địa, có thể nói là sở hữu vô số bảo bối.
Muốn cái gì thì có cái đó.
Bảo bối trong bí cảnh này, không có bao nhiêu thứ có thể khiến cho hắn hứng thú.
Cho nên hắn có vẻ phát chán, chính là nhìn chằm chằm thiên kiêu các thế lực khác mà động thủ.
Không vì cái gì, chỉ là vì tìm một chút việc vui mà thôi.
Trước mắt Kình Thiên Tháp rốt cục xuất hiện, khóe miệng của hắn cũng hiện ra vẻ tươi cười.
Lôi quang lập loè.
Thân hình hắn cũng giống như tia chớp, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó điên cuồng chạy về hướng Kình Thiên Tháp!
Giờ phút này.
Vô số thiên kiêu chạy như điên về phía Kình Thiên Tháp.
Mà trong này không thiếu một ít người có thực lực đỉnh cao, nhưng lại không phải là người của thánh địa hoàng triều.
Bọn họ cũng không thuộc về ngũ đại gia tộc.
Hiển nhiên là cũng có những người khác từ thông đạo tiến vào bên trong bí cảnh này.
Còn về Cố Dương cùng Diệp Khuynh Thành.
Cũng là sau khi nhìn thấy Kình Thiên Tháp hiện thế, nhanh chóng chạy về phía đó.
Xung quanh Kình Thiên Tháp đã có không ít thiên kiêu đang đứng.
Phần lớn bọn họ là ở gần tháp Kình Thiên cho nên cũng tới rất nhanh.
Giờ phút này bọn họ nhao nhao đánh giá toà thần tháp khổng lồ cao vút trong mây kia, trong ánh mắt cũng tràn đầy chấn động.
Kình Thiên Tháp dường như xuyên thủng cả bầu trời.
Cảnh tượng kỳ lạ như vậy chỉ có thể nhìn thấy ở đây!
Cảm khái xong, thiên kiêu còn lại thì nhao nhao nhìn về phía miệng Kình Thiên Tháp.
Chỗ đó xuất hiện hai bảng xếp hạng.
Bên trái là chủ bảng, bên phải là phó bảng.
Các thiên kiêu nhìn kỹ một chút là nhìn ra nguyên nhân trong đó.
"Chủ bảng bên trái đại biểu cho toàn bộ xếp hạng thiên kiêu từ vô số năm tháng qua tiến vào tháp, tổng cộng có một ngàn danh ngạch!"
"Mà phó bảng bên phải, thì vẻn vẹn ghi lại thiên kiêu đại diện cho Thanh Vực, danh ngạch cũng là một ngàn!"
"Không nghĩ tới vậy mà còn có phân chia chủ phó bảng, mặc dù ta khẳng định không có tư cách leo lên chủ bảng, nhưng Phó Bảng nói không chừng có cơ hội nha!"
"Đừng nằm mơ nữa, mặc dù có sự tồn tại của phó bảng, nhưng phó bảng cũng là thành tích thiên kiêu hàng đầu của cả Thanh vực trong vô số năm nay, ngươi cho rằng phó bảng rất dễ lên sao?"
"Một ngàn danh ngạch đấy, Thái tử điện hạ nhất định có thể leo lên phó bảng!"
"Thiên kiêu hàng đầu lần này, hoàn toàn chính xác có cơ hội leo lên phó bảng!"
Một đám thiên kiêu đứng bên cạnh hai bảng xếp hạng bàn tán.
Mà đúng lúc này.
Từng luồng khí thế cường hãn từ nơi không xa truyền tới.
Người đến đầu tiên.
Đấy chính là Lâm Trần!
Mà cách không xa sau lưng Lâm Trần, đám thiên kiêu Tinh Cửu Vân, Dạ Trường Tiêu cũng theo sát phía sau.
Dồn dập đến.
"Phó bảng chỉ ghi chép Thanh Vực, lại còn có một nghìn danh ngạch? Xem ra ta có cơ hội rồi!"
Một trong năm đại gia tộc, thiên kiêu Vương gia đứng đầu đang áp sát xem xét hai bảng danh sách lớn ở Kình Thiên Tháp, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui sướng.
"Hắn vốn cảm thấy rất khó, hiện tại xem ra không phải là không có cơ hội!"
"Ha ha, không ngờ có hai bảng đơn, tiến vào phó bảng cũng không khó!"
Thiên kiêu của mấy đại gia tộc khác cũng lộ vẻ vui mừng.
"Bọn Lâm Trần cũng nhất định có thể tiến vào phó bảng đi, nói không chừng còn có thể xếp ở vị trí tương đối phía trước."
Bọn họ vô cùng kích động, cũng nhìn về phía đám người Lâm Trần.
Dù sao thực lực đám thiên kiêu đứng đầu Lâm Trần đương nhiên mạnh hơn bọn họ một đoạn.
Cho dù là phóng mắt toàn bộ Thanh Vực, thực lực của bọn họ cũng có cơ hội được xếp vào vị trí tương đối phía trước phó bảng.
Mà đối với bọn họ,
Giờ phút này Lâm Trần lại lộ ra một tia khinh thường.
"Phó bảng?"
"Mục tiêu của ta cũng không phải là phó bảng, muốn lên đương nhiên phải lên bảng chính!"
Nói xong, ánh mắt Lâm Trần liền rơi vào trên chủ bảng bên trái.
Nhìn trên từng cái tên lạ lẫm, trong lòng Lâm Trần cũng sôi trào chiến ý.
Mà những người chung quanh nghe được lời nói càn rỡ của Lâm Trần, cũng không khỏi há miệng ra.
"Chủ bảng không dễ lên như vậy đâu!"
"Dõi mắt nhiều năm như vậy, Thanh vực chưa bao giờ xuất hiện thiên kiêu nào lên chủ bảng cả."
"Thiên kiêu trên chủ bảng mỗi người đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, Lâm Trần mặc dù cũng là yêu nghiệt, nhưng so sánh mà nói thì vẫn kém một chút!"
Đối với chuyện này, Lâm Trần lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Nhưng trên thực tế trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn.
Đúng như những gì họ nói.
Phóng tầm mắt nhìn lịch sử nhiều năm như vậy của Thanh Vực.
Vậy mà ngay cả một vị thiên kiêu có thể leo lên chủ bảng cũng không thể xuất hiện!
Trong Thanh vực bọn họ cũng không thiếu những hạng người yêu nghiệt đứng đầu, nhưng vẫn như cũ không thể sáng tạo lịch sử, không thể chen tiến vào chủ bảng!
Lâm Trần mặc dù thập phần tự tin, nhưng hắn ta cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
Mà ngay khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn lên bảng danh sách ở hai bên Kình Thiên Tháp, bỗng nhiên lại có một đạo khí tức cường hãn từ nơi không xa truyền đến.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại.
"Là Tử Lôi thánh tử!"
"Thiên kiêu hàng đầu của Thanh vực chúng ta đều sắp đến đông đủ rồi nha."
Người tới không ngờ là Tử Lôi Thánh Tử, Lôi Ngự Thiên.
Thấy Lôi Ngự Thiên đến.
Lâm Trần và một đám thiên kiêu đỉnh cao cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Nhất thời trên mặt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì giờ phút này Lôi Ngự Thiên có vẻ hơi chật vật.
Trên biểu cảm tràn đầy phiền muộn, không còn sự cuồng vọng tự tin lúc trước.
Chỉ thấy Lôi Ngự Thiên che ngực, khóe miệng còn lưu lại một vết máu.
Nhìn thấy điều này, thánh tử Huyền Quy thánh địa cũng không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
"Lôi Ngự Thiên, sao ngươi lại bị thương?"
Huyền Quy thánh tử hỏi ra nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người ở đây.
Nhưng nghe tới đó, Lôi Ngự Thiên cắn răng, lại không lên tiếng.
Trong ánh mắt hắn hiện ra vẻ kiêng kị nồng đậm.
Hồi tưởng lại những gì xảy ra trước đây không lâu, bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận