Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 597 - Thượng Cổ đại trận, hơi dòm ngó một góc Thượng Giới ! Thiên kiêu tụ hội Chu Tước thành (1)

"Đây là..."
Cố Dương tâm niệm vừa động, trực tiếp lấy bức họa ố vàng này ra ngoài.
Hắn không khỏi nhướn mày.
Thứ này...
Hắn vẫn còn có chút ấn tượng.
Đây là một tấm tàng bảo đồ hắn lấy được sau khi tiêu diệt sơn phỉ ở Lưu Vân Tông lúc trước.
Chẳng qua vẫn không có cơ hội dùng tới.
Dù sao lúc ấy hắn còn chưa có biện pháp đi ra Thanh vực.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó... hắn đã quên mất tấm tàng bảo đồ này.
"Chẳng qua tàng bảo đồ này phỏng chừng cũng không có thứ gì tốt."
Cố Dương cũng lắc đầu, không ôm chờ mong quá lớn.
Đương nhiên.
Dù sao bây giờ cũng đang nhàn rỗi.
Vô cùng nhàm chán, Cố Dương dừng một chút.
Ngay cả ánh mắt cũng ngưng tụ.
Một vòng kim quang từ trong mắt hiển hiện ra.
Cố Dương ánh mắt nhìn chằm chằm bức họa ố vàng trong tay.
Keng!
Nhất thời.
Một hàng tin tức thình lình hiện ra ở trước mắt.


Một bức họa có đánh dấu, chính là do một vị tán tu vô danh làm ra từ mấy ngàn năm trước, địa điểm ghi chép trong bức họa là nơi tên tán tu lúc trước du sơn ngoạn thủy ngoài ý muốn xông vào, bởi vì hoàn cảnh bên trong quỷ dị, khắp nơi lộ ra khí tức kỳ quái, tán tu nhanh chóng rời đi, cũng ghi lại trong bức họa mang theo bên người...

Tin tức kể lại hết sức rõ ràng về bức họa cuộn tròn.
Mà sau khi nhìn thấy nội dung trong đó.
Cố Dương cũng không khỏi hơi nhíu mày.
"Một nơi có hoàn cảnh quỷ dị?"
Rất rõ ràng, chỉ dựa vào một bộ họa quyển như vậy muốn trực tiếp chứng kiến địa điểm đó có giấu cơ duyên hay không vẫn là quá khó khăn.
"Dù sao cũng không có chuyện gì làm, cứ coi như là du sơn ngoạn thủy là được rồi."
Cố Dương ngược lại cũng không quá mức để ý.
Hiện tại còn một đoạn thời gian nữa mới tới Vạn vực đại bỉ.
Mà trong khoảng thời gian này cũng không có gì khác để làm.
Đợi đến khi Sở Linh Nhi thành công đột phá lên Sinh Tử cảnh tầng năm.
Cố Dương mang theo Sở Linh Nhi chuẩn bị đi đến địa điểm đánh dấu trong họa quyển xem xét một phen.
"Phu quân, chúng ta đi đâu đây?"
Cố Dương cùng Hà Thanh Huyền thông báo một tiếng, sau đó trực tiếp xé rách không gian, đi đến chỗ đánh dấu của bức tranh.
Sở Linh Nhi cũng tò mò trừng mắt nhìn, nghi ngờ hỏi.
"Đi du sơn ngoạn thủy, coi như là giải sầu."
"Tu luyện lâu như vậy, cũng nên buông lỏng thả lỏng rồi."
Cố Dương vừa cười vừa nói.
"Đây là hẹn hò sao?"
Nghe đến đây, khuôn mặt Sở Linh Nhi lập tức ửng đỏ.
Cô nam quả nữ du sơn ngoạn thủy, đây không phải là hẹn hò sao?
"Xem như thế đi."
Nghe đến đó, Cố Dương cũng không khỏi hơi nhíu mày.
Sau đó hắn lập tức ôm lấy Sở Linh Nhi.
Lấy tốc độ chạy đi của Cố Dương bây giờ.
Đến khu vực mà bức tranh đánh dấu.
Keng!
Trên bầu trời dãy núi vô danh.
Chỉ thấy không gian rung động kịch liệt như mặt nước.
Khoảnh khắc sau, không gian bị xé rách.
Một nam một nữ bước ra từ trong đó.
"Phu quân, nơi này là chỗ mà ngươi nhắc tới à? Nhìn qua hình như không có ai cả."
Sở Linh Nhi đứng trong hư không, đã vô cùng thuần thục đối với lực lượng của mình. Nàng tò mò đánh giá xung quanh một chút.
"Ừm, quả thật có chút hoang vu."
Cố Dương đứng ở một bên cũng nhẹ gật đầu.
Ánh mắt nhìn xuống dãy núi liên miên bên dưới.
Được lắm, ngay cả màu xanh cây cỏ cũng nhìn không thấy.
Tất cả đều là một mảnh hoang vu!
Đừng nói là bóng người, ngay cả một con yêu thú cũng không nhìn thấy.
Phóng mắt nhìn thì chỉ là một mảnh trọc lốc!
Cảnh tượng này cũng không khỏi làm cho Cố Dương hơi nhíu mày.
Tán tu từ đâu tới lại chạy đến nơi này du sơn ngoạn thủy?
Một mảnh trụi lủi, dường như cũng không có cái phong cảnh gì đẹp mắt nha.
Cố Dương không khỏi có chút nghi hoặc.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại.
Bức họa này là mấy ngàn năm trước.
Có lẽ mấy ngàn năm trước, vùng sơn mạch này xanh um tươi tốt cũng không chừng.
Chỉ là tuổi thọ của động thực vật thế giới huyền huyễn đều kinh người dài dằng dặc.
Mặc dù đã qua mấy ngàn năm, nơi đây cũng không nên phát sinh biến hóa lớn như vậy mới phải.
Cố Dương lắc đầu.
Ngược lại cũng không quá mức để ý đến điểm này.
Ngay sau đó trong mắt hắn kim quang lại hiện ra.
Một sợi dây nhỏ dẫn dắt từ trong họa quyển mà ra, trên không trung hình thành một đạo quỹ tích, chỉ về phía bên trong sơn mạch.
Thấy vậy, Cố Dương cũng mang theo Sở Linh Nhi theo sát phía trên.
Đi theo sợi dây nhỏ vô hình kia, một đường vòng quanh dãy núi này.
Cố Dương cùng Sở Linh Nhi giờ phút này rõ ràng đang đứng trước mặt một sơn cốc trụi lủi.
Dường như không cảm nhận được bất kỳ điểm kỳ quái nào.
Cũng chỉ là một sơn cốc bình thường mà thôi.
Sở Linh Nhi trừng mắt nhìn.
Cũng không khỏi tò mò nhìn về phía Cố Dương.
"Phu quân, ở đây không có gì cả."
Cố Dương khẽ cười một tiếng.
"Cũng không phải như vậy."
Ở trong mắt Cố Dương.
Chấn động nơi đây rõ ràng khác biệt so với không gian xung quanh.
Mà muốn cảm giác được điểm này.
Nhất định phải vô cùng mẫn cảm với không gian!
Hơn nữa quan sát còn cần vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Nếu không, sẽ bỏ qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận