Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 316 - Cố Dương sửa chữa tu vi, nhóm lão quái vật Sinh Tử cảnh nghe tin mà động (2)

Tất cả đều chết dưới quyền kình khủng bố đến cực hạn kia!
Chứng kiến một màn này.
Sở Thần Tiêu và Kiếm Trần cùng một đám thiên kiêu vương triều đều nhìn đến ngây người.
Bọn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, toàn thân phát run nhìn Cố Dương.
"Chuyện này... chuyện này..."
"Đây thật sự là lực lượng Nguyên Hải cảnh tầng một có thể bộc phát ra sao?"
"Ta xem như biết... Vì sao Huyền Điểu vương triều lại miêu tả Cố Dương yêu nghiệt như thế."
"Ta cũng hiểu rồi, thậm chí ta cảm thấy... miêu tả trong truyền thuyết thậm chí có phần yếu!"
"Thật là... Yêu nghiệt!"
Bọn họ hít sâu một hơi, nhịn không được phát ra một hồi cảm khái.
Mà ngay khi bọn họ đang cảm khái không thôi.
Cố Dương bỗng nhiên quay đầu lại.
Trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn.
"Các ngươi cũng muốn đến xem thử sao?"
Nghe được giọng nói của Cố Dương.
Sở Thần Tiêu cùng Kiếm Trần cùng một đám thiên kiêu vương triều đều sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cũng không quay đầu lại, trực tiếp chuồn đi!
Chết tiệt, thật đáng sợ!
Thật sự dọa người nha!
Bọn họ nói cũng không dám nói nữa.
Lời nói ra nếu nói sai bị Cố Dương để mắt tới.
Vậy thì bọn họ phải có kết quả y như đám người vừa rồi!
Bọn hắn không muốn chết ở chỗ này!
Trong nháy mắt, trong đại điện truyền thừa khổng lồ như vậy, chỉ còn lại có hai người Cố Dương và Diệp Khuynh Thành.
"Kỳ quái? Ta đáng sợ như vậy sao? Chỉ đùa một chút mà thôi, sao đều bị dọa chạy hết vậy?"
Cố Dương thấy vậy, cũng nhịn không được sờ lên cái mũi của mình.
Hắn thề, mình tuyệt đối chỉ đùa một chút mà thôi.
Chẳng qua có vẻ như vui đùa bị cho là thật.
"Cố lang, quá trình còn thuận lợi chứ?"
Diệp Khuynh Thành nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Cố Dương hỏi thăm.
"Ừm, coi như thuận lợi."
"Nhưng mà..."
Cố Dương hơi dừng lại.
"Nhưng mà? Xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Khuynh Thành lập tức có chút lo lắng hỏi.
"Cái này thì không có, chỉ là truyền thừa này cũng không thích hợp với ta."
"Ngược lại càng thích hợp với ngươi hơn."
Cố Dương mỉm cười, vẫy tay một cái.
Ngọc bài Hạ Tử Yên để lại xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
"Đây là..."
"Truyền thừa vị cường giả Vũ Hóa cảnh đỉnh phong kia lưu lại, tặng cho ngươi đó."
Cố Dương đưa ngọc bài tới.
"Tặng... Tặng cho ta?"
Diệp Khuynh Thành lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Trong mắt nàng tràn đầy mừng rỡ, nhưng vẫn vội vàng khoát tay áo: "Không, không được, đây là truyền thừa của ngươi, ta làm sao có thể..."
"Đều là bạn đời của ta, truyền thừa đưa ngươi có vấn đề gì sao?"
"Hơn nữa, truyền thừa này đích xác không thích hợp với ta, là băng hệ, ngược lại hoàn toàn ăn khớp với ngươi, nếu ngươi không nhận... Vậy ta cũng chỉ có thể ném nó đi."
Nói xong Cố Dương làm ra bộ dáng muốn ném ngọc bài đi.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy lập tức cuống lên.
Vội vàng giơ tay nhận lấy ngọc bài.
"Ta muốn, ta muốn!"
"Như vậy còn tạm được."
Diệp Khuynh Thành cũng không nhịn được, sắc mặt đỏ bừng lên.
Nàng tự nhiên cũng biết cử động lần này của Cố Dương chính là vì để cho mình an tâm nhận lấy truyền thừa ngọc bài này.
Đối với hành động của Cố Dương.
Trong lòng nàng đương nhiên là ngọt ngào không gì sánh được.
"Đa tạ Cố lang."
"Phải gọi là phu quân."
"Vậy đa tạ phu quân."
Chiếc cằm nhỏ nhắn của Diệp Khuynh Thành đã đỏ đến tận cổ, nhưng vẫn ngẩng cao đầu nhỏ, bộ dáng không bao giờ chịu thua.
Rất đáng yêu.
"Ngoan."
Nhưng ngay sau đó Diệp Khuynh Thành lại nhịn không được mở miệng nói.
"Phu quân cho ta lễ vật quý trọng như vậy, cũng không biết nên báo đáp phu quân như thế nào."
"Không cần báo đáp, đều là người một nhà."
"Vậy làm sao có thể, nhất định phải báo đáp!"
Giọng nói của Diệp Khuynh Thành như chém đinh chặt sắt.
"Nếu như ngươi thật muốn báo đáp, ta còn có một thanh bảo kiếm, muốn mời Khuynh Thành tự mình đánh giá một phen."
Cố Dương khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo nói.
"Bảo kiếm? Ừm!"
Diệp Khuynh Thành sửng sốt, hoàn toàn không nghe ra ý tứ của Cố Dương, nàng chỉ có vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, khiến Cố Dương không nhịn được cười.
Hai người liền lập tức rời khỏi đại điện truyền thừa.
Truyền thừa đã thu hoạch.
Đương nhiên là bí cảnh này cũng không cần phải tiếp tục nán lại.
Đám người Sở Thần Tiêu và Kiếm Trần đã sớm rời đi.
"Cũng không sai biệt lắm nên rời đi."
Cố Dương hơi dừng lại.
"Phu quân, có lẽ truyền thừa của cường giả Vũ Hóa cảnh đã hấp dẫn không ít cường giả Sinh Tử cảnh mai phục xung quanh. Khi rời đi chúng ta phải cẩn thận một chút."
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành lộ vẻ nghiêm nghị, dặn dò.
Cố Dương nhẹ giọng cười.
"Yên tâm, điểm này phu quân ngươi đã sớm có chuẩn bị."
Nghe vậy, lập tức trên mặt Diệp Khuynh Thành lộ vẻ hiếu kỳ.
Chuẩn bị?
Chuẩn bị cái gì?
Cố Dương lại không mở miệng.
Mà là nhìn lên bầu trời.
Không qua bao lâu, một đạo thân ảnh khổng lồ tuấn tú oai hùng chậm rãi xuất hiện ở không trung.
Xoay vòng rồi hạ xuống.
Rõ ràng là Diễm Linh Ưng!
Sau khi Cố Dương đi vào, để Diễm Linh Ưng quanh quẩn bốn phía dĩ nhiên cũng không phải không có mục đích, thông qua Diễm Linh Ưng, Cố Dương cũng đại khái hiểu được vị trí cơ bản của những cường giả Sinh Tử cảnh này.
"Hết thảy phương vị trên cơ bản đều là có lão quái Sinh Tử cảnh canh giữ sao?"
Ánh mắt Cố Dương hơi lóe lên.
"Khuynh Thành, ngươi lên trước đi, ta còn phải ở đây một lát nữa."
Cố Dương nói với Diệp Khuynh Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận