Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 530 - Thiên Cực Kiếm Hoàng kinh thán! Khảo hạch ngộ tính? Cố Dương mỉm cười (3)

Trên lầu các.
Cũng có không ít cường giả Vương cảnh quan sát tỉ mỉ Cố Dương.
"Tiểu tử này chính là tuyệt đại thiên kiêu Đan Hư cảnh nắm giữ lĩnh vực chi lực trong truyền thuyết sao?"
"Quả nhiên là thập phần trẻ tuổi nha!"
"Giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, Đan Hư cảnh nắm giữ lĩnh vực chi lực... thật là yêu nghiệt!"
"Chẳng qua tam yêu Nam bộ cũng chưa chắc yếu hơn hắn, chớ nói chi là tên yêu nghiệt Khương gia Khương Thái Sơ kia..."
"Có lẽ lần khảo hạch này người có cơ hội đạt được truyền thừa của Kiếm Hoàng đại nhân nhất. Chắc hẳn là mấy người này rồi."
"Nói không chừng, thiên phú cao, ngộ tính cao không nhất định có thể đạt được tán thành của Kiếm Hoàng đại nhân, cuối cùng vẫn phải chọn lựa một thiên kiêu thích hợp."
"Nói cũng đúng."
Một đám cường giả Vương cảnh nghị luận sôi nổi.
Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Nhưng ánh mắt của bọn họ phần nhiều vẫn rơi vào trên người Cố Dương và Khương Thái Sơ.
Dù sao trong số rất nhiều yêu nghiệt, cũng chỉ có bọn họ là người được chú ý nhất!
Tam yêu nam bộ hơi kém một hai.
Mà đúng lúc này.
Thiên Cực Kiếm Hoàng vốn một mực rũ mi nhắm mắt, giờ phút này lại chậm rãi mở ra đôi mắt tang thương kia.
Giờ phút này, dường như hắn ta đã cảm nhận được điều gì.
Ánh mắt thâm thúy rõ ràng lại rơi vào trên người Cố Dương.
"Thú vị."
Thiên Cực Kiếm Hoàng cẩn thận đánh giá Cố Dương một chút, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng lĩnh vực quen thuộc trong cơ thể Cố Dương.
Trong ánh mắt cũng hiện ra một tia kinh ngạc và chờ mong.
Cuối cùng vẫn cười mở miệng nói một câu.
Mà những lời này của Thiên Cực Kiếm Hoàng, tự nhiên cũng là khiến cho vô số cường giả Vương cảnh kinh ngạc không thôi.
Không ngờ Thiên Cực Kiếm Hoàng lại sinh ra hứng thú với Cố Dương!
Xem ra, ngộ tính của Cố Dương đích xác thập phần yêu nghiệt!
Mà ngồi bên cạnh Thiên Cực Kiếm Hoàng còn có hai vị cường giả Hoàng cảnh.
Giờ phút này ánh mắt của bọn họ cũng đảo qua người Cố Dương, chợt liếc nhau một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
"Cố Dương này... Quả thật rất có ý tứ."
"Lần hội trà thiên kiêu này nhất định sẽ rất thú vị."
Mà đúng lúc này.
Bên cạnh một bàn trà vắng vẻ.
Một gã thanh niên cúi đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Cố Dương.
"Không nghĩ tới tên gia hỏa này cũng tới!"
Thanh niên cắn răng, nắm chặt nắm đấm, dường như trong ánh mắt có hận ý hiện lên.
"Vị Cố Dương này chính là đệ nhất thiên kiêu Thanh vực, biết được tin tức này đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội."
Trong đầu thanh niên, một giọng nói chậm rãi vang lên.
Người này không ngờ lại chính là Lâm Sơn!
"Hừ! Vậy thì như thế nào? Trong thời gian ngắn ta đây đã tăng lên rất nhiều, truyền thừa của Thiên Cực Kiếm Hoàng, không phải Lâm Sơn ta thì không ai có thể giành được!"
Lâm Sơn tự tin nói thầm trong lòng.
Thế mà lần này Bạch lão lại không phản bác.
Lại gật đầu.
"Với tăng lên khoảng thời gian này của ngươi, xác thực rất có cơ hội, nhưng mà ta luôn cảm thấy Cố Dương kia... che giấu thực lực, chút nữa bắt đầu khảo hạch, ngươi phải cẩn thận hơn một chút."
Bạch lão hơi trầm ngâm, sau đó dặn dò.
"Yên tâm đi Bạch lão, ta sẽ chú ý!"
Lâm Sơn liên tục gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt.
Cùng lúc đó.
Thiên Cực Kiếm Hoàng nhìn lướt qua tất cả các thiên kiêu phía dưới.
Chợt chậm rãi mở miệng.
"Nếu chư vị đã đến đông đủ, như vậy...Bản hoàng tuyên bố, khảo hạch truyền thừa chính thức bắt đầu."
"Có lẽ chư vị thiên kiêu cũng là đến vì truyền thừa của bản hoàng, nhưng bản hoàng phải tuyên bố trước, muốn thu hoạch được truyền thừa của bản hoàng... Cần thông qua ba cửa ải lớn!"
"Tiếp theo chính là cửa thứ nhất!"
"Nội dung cửa thứ nhất cũng đơn giản."
"Cùng nhau so đấu, đó là ngộ tính của chư vị."
Thiên Cực Kiếm Hoàng vừa mới nói xong.
Lập tức, sắc mặt tất cả thiên kiêu bên cạnh bàn trà đều ngưng trọng, nghiêm túc lắng nghe, sợ sẽ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Giờ phút này thần sắc ba người Thất Tinh Thánh tử cũng nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Thiên Cực Kiếm Hoàng, khẽ cau mày.
"So đấu lại là ngộ tính sao?"
Thiên Huyền Tử xoa xoa mi tâm.
Hiển nhiên, trên phương diện ngộ tính thì hắn cũng không tính là quá xuất chúng.
Đương nhiên, cái gọi là ngộ tính không quá xuất chúng, là so với Đông Hoang yêu nghiệt mà nói, nếu như so với thiên kiêu bình thường, hắn chắc chắn mười phần tự tin.
Hắc Sát Ma Tử Minh Ác bên kia cũng ủ rũ.
"Làm sao có thể khảo nghiệm ngộ tính chứ?"
Hắn gãi gãi đầu.
Là Hắc Sát ma tử, khuyết điểm lớn nhất của hắn... Chính là ngộ tính không quá tốt, không thể ngờ tới cửa thứ nhất này, khảo nghiệm chính là ngộ tính.
Vậy phỏng chừng là hắn có chút nguy hiểm.
Còn Xích Tiêu thái tử Xích Vô Thiên thì thần sắc dửng dưng.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Cố Dương.
"Nghe đồn Cố Dương có ngộ tính Đông Hoang không ai bằng... Không biết có phải là thật hay không?"
Trong ánh mắt hắn lộ ra một tia mong đợi.
Còn Cố Dương, ánh mắt lạnh nhạt, lặng lẽ chờ Thiên Cực Kiếm Hoàng nói tiếp.
Thiên Cực Kiếm Hoàng cũng chậm rãi vẫy tay một cái.
Rẹt!
Trong nháy mắt, tựa như có một lực lượng vô cùng huyền diệu mà vô cùng khủng bố hiện lên trong không trung.
Ngay sau đó, trên bàn trà trước mặt tất cả thiên kiêu tham gia tiệc trà, rõ ràng xuất hiện một trăm bản thư tịch cổ xưa.
Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ngay lập tức giọng nói của Thiên Cực Kiếm Hoàng cũng chậm rãi truyền đến.
"Trước mặt các ngươi có bày một trăm bản võ kỹ Thiên cấp, trong đó có quyền pháp, có kiếm pháp, cũng có thương pháp... đủ loại võ kỹ."
"Một trăm bản võ kỹ cấp Thiên trước mặt mỗi người đều là bản sao chép, nội dung cũng hoàn toàn đồng dạng."
"Cửa thứ nhất khảo hạch... Trong vòng một canh giờ, xem ai có thể lĩnh ngộ càng nhiều võ kỹ Thiên cấp!"
"Một trăm thiên kiêu xếp hạng đầu, chính là có thể tiến vào cửa thứ hai."
Nghe đến đây.
Vô số thiên kiêu biến sắc.
Không ngờ khảo hạch cửa thứ nhất lại là tìm hiểu võ kỹ?
Hơn nữa cửa thứ nhất chỉ lưu lại một trăm người?
Phải biết rằng thiên kiêu tham gia tiệc trà chung quanh chính là có gần vạn người!
Nhiều thiên kiêu như vậy, cửa thứ nhất chỉ lưu lại một trăm người!
Điều này cũng quá tàn khốc!
Nhưng dù sao cũng chỉ có một truyền thừa.
Sẽ tàn khốc như thế cũng là bình thường!
Không ít thiên kiêu không tự tin vào thực lực của mình, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Đối với những thiên kiêu đứng đầu như Thất Tinh Thánh tử, tất nhiên là không hề có áp lực.
Về phần Cố Dương, lại là có chút ngoài ý muốn.
Lĩnh ngộ võ kỹ?
Chuyện này dường như có chút quá đơn giản.
Thiên Cực Kiếm Hoàng đương nhiên không để ý tới âm thanh nghị luận xung quanh.
Hắn tùy ý nhìn lướt qua đám thiên kiêu phía dưới, rồi chậm rãi mở miệng.
"Vậy từ giờ trở đi, bắt đầu tính giờ thi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận