Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 332 - Lại tu sửa huyết mạch, dị biến, hai tên Sinh Tử cảnh tập kích (3)

Cố Dương chợt ngồi xếp bằng xuống.
"Thời gian đổi mới, kiến thức cơ sở luyện đan và luyện khí cũng có thể lần nữa sửa đổi."
"Chắc cũng có thể tăng lên không ít."
Thư tịch luyện đan và luyện khí Cố Dương lấy được không phải rất nhiều.
Chủ yếu là những thư tịch liên quan này tương đối thưa thớt.
Giữ lại cũng là giữ, không bằng trực tiếp sửa chữa.
Dù sao cho dù tìm được thư tịch mới, cũng có thể trực tiếp sửa chữa.
Nghĩ đến đây.
Cố Dương liền hít sâu một hơi.
Ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
Bắt đầu yên lặng sửa chữa.
So với những công pháp võ kỹ kia.
Sửa chữa luyện đan và luyện khí không thể nghi ngờ là vô cùng đơn giản mà thích ý.
Trong mười phút ngắn ngủi.
Luyện đan và luyện khí đều sửa đổi xong.
Mà phương hướng sửa chữa thăng cấp xong cũng chính là hợp ý Cố Dương!
Cường độ linh hồn!
Trải qua mười vạn năm sửa đổi.
Hiện giờ cường độ linh hồn của Cố Dương lại tăng lên một cấp bậc!
Thậm chí là vượt qua Sinh Tử cảnh!
"Bây giờ cường độ linh hồn của ta, cho dù là so sánh với Vũ Hóa cảnh, cũng chưa chắc sẽ kém bao nhiêu!"
Trong ánh mắt Cố Dương tràn đầy chấn động.
Về phần năng lực luyện đan và luyện khí chỉ có thể nó là chỉ cần cho hắn đan phương, coi như bát phẩm thậm chí cửu phẩm đan dược, hắn cũng có thể luyện chế ra!
Hơn nữa còn là phẩm cấp hoàn mỹ!
Nhưng đáng tiếc...
Loại đan phương này số lượng quá mức ít ỏi...
Sau một hồi cảm khái.
Cố Dương cũng chậm rãi đứng dậy.
Để Thanh Diên ở lại phía sau núi.
Sau khi căn dặn một phen.
Lúc này mới mang theo Thanh Loan đã hóa thành chim bông béo, trở lại Lưu Vân Tông.
"Cố Dương, ngươi muốn rời đi sao?"
Sở Lưu Vân nhìn thấy Cố Dương tới đây, liền đoán được ý định của hắn.
"Ừm, tông chủ, hiện giờ có được Huyền Ách Tứ Phương Thủ Trận, cho dù là cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng không cách nào dễ dàng công phá, hơn nữa trong nội môn ta cũng đã thành lập Tụ linh trận, có thể nhờ vào đó mà đi cao bao nhiêu, liền dựa vào tạo hóa."
Cố Dương gật đầu nhẹ nói.
Trên mặt Sở Lưu Vân hiện lên vẻ cảm kích và cảm khái.
"Ừm, làm phiền ngươi Cố Dương, lấy thành tựu cùng thiên tư hôm nay của ngươi, hoàn toàn có thể không quản sinh tử của chúng ta..."
Trong mắt Sở Lưu Vân mang theo vẻ phức tạp.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng làm rõ vì sao Cố Dương phải bố trí trận pháp, lưu lại yêu thú trấn tông.
Chính là bởi sợ kẻ thù sẽ tới đây tìm bọn họ phát tiết.
Cảm giác mình có chút liên lụy Cố Dương.
Cho nên mới nói ra lời này.
Nhưng Cố Dương lại lắc đầu.
"Tông chủ, không cần nhiều lời, dù sao nơi này là nơi ta trưởng thành, các ngươi tốt với ta ta chính là nhớ kỹ, tất nhiên không có khả năng không quan tâm đến các ngươi."
"Chuyện này..."
Thấy vậy, trong lòng Sở Lưu Vân càng vô cùng cảm kích.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Dương càng thêm cảm động.
Sau một phen cáo biệt đơn giản.
Cố Dương cũng chậm rãi bay lên trời.
"Tông chủ, mong ngài sớm ngày đột phá Nguyên Hải cảnh."
"Mượn cát ngôn của ngươi."
Sở Lưu Vân cũng mỉm cười.
Ngay khoảnh khắc sau.
Cố Dương liền xoay người, chim bông nhỏ trên vai nhất thời hóa thành Tham Thiên Hùng Ưng, chở Cố Dương giương cánh bay lượn.
Chỉ thoáng qua, đã hóa thành một đạo vệt sáng, biến mất ở cuối chân trời.
Nhìn thấy vậy.
Sở Lưu Vân cùng một đám cao tầng Lưu Vân Tông cũng nhìn theo bóng lưng Cố Dương rời đi, cảm khái không thôi.
"Được rồi, nếu Cố Dương đã lưu lại cho chúng ta đồ tốt như vậy, sao có thể phụ tấm lòng thành của hắn chứ?"
"Từ giờ trở đi, tất cả đệ tử nội môn phàm là có thể đột phá đến Bão Nguyên Cảnh, thưởng rất lớn! Muốn tài nguyên gì cứ nói với ta!"
Sở Lưu Vân vung tay lên, thần sắc cũng phấn chấn.
Dự định dốc sức phát triển Lưu Vân Tông.
Về phần có thể trưởng thành đến độ cao nào vậy thì phải thuận theo ý trời rồi.
Bên kia.
Cố Dương ngồi ở trên lưng dày rộng của Thanh Loan.
Ở chỗ này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đường vân Thanh Huyền ở trên lông vũ của Thanh Loan.
Phong cách cổ xưa, mạnh mẽ nhưng lại tràn ngập một vẻ thần bí.
"Không hổ là huyết mạch Thái Cổ dị chủng tồn tại từ hai mươi vạn năm trước nha."
Cố Dương nhẹ nhàng sờ sờ đường vân kia.
Hắn không khỏi cảm khái.
Cũng không lâu lắm.
Cố Dương liền trở lại Sở quốc.
Trước mắt cái gì nên làm cũng đã làm rồi.
Tiếp theo cũng là thời điểm hội họp ở Huyền Điểu vương triều.
Dù sao Thanh Huyền thánh viện, không bao lâu nữa liền phải mở ra.
Cho nên hắn quay về Sở Quốc, là nói lời từ biệt với Sở Hoàng cùng Sở Linh Nhi.
Vừa trở về.
Sở Linh Nhi không thể chờ đợi được nữa mà vọt thẳng vào trong ngực Cố Dương.
"Phu quân!"
Đối với chuyện này, Cố Dương cũng chỉ mỉm cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của Sở Linh Nhi.
Giờ phút này, cặp mắt nhóc chim béo đang đứng trên vai Cố Dương dường như có điều suy nghĩ nhìn một màn này.
"Ô? Con chim bông thật là đáng yêu."
Sở Linh Nhi lập tức phát hiện ra Thanh Loan.
Đó là nhịn không được đưa tay ra sờ.
Thanh Loan cũng không từ chối, mặc Sở Linh Nhi vuốt ve.
"Đây là Thanh Loan, chính là Diễm Linh Ưng lúc trước chở chúng ta trở về."
Cố Dương khẽ cười một tiếng nói.
"Hả? Rõ ràng... Có thể biến nhỏ như vậy sao?"
Trong ánh mắt Sở Linh Nhi tràn đầy kinh ngạc.
Ở một nơi khác, Sở Hoàng cũng vô cùng rung động.
Đây lại là Diễm Linh Ưng kia?
Hoàn toàn không nhìn ra ah!
Hơn nữa,
Như thế nào lại cảm giác giống như là đổi một chủng loại khác vậy.
Đối với chuyện này, Cố Dương ngược lại không giải thích nhiều.
"Ta cũng đã đến lúc nên chuẩn bị rời đi."
Cố Dương đi thẳng vào vấn đề.
"Thanh Huyền thánh viện sắp mở rồi?"
Sở Hoàng ngược lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Ừm."
"Lần này đi, Linh Nhi đi luôn."
Thực lực Sở Linh Nhi không đủ, đến lúc đó chỉ sợ nàng cũng khó mà đi theo mình được.
Như vậy còn không bằng ở lại Vương thành.
Nhưng Sở Hoàng lại cười nói: "Để Linh Nhi đi theo ngươi, tiến vào Thanh Huyền thánh viện, Linh Nhi cũng sẽ chăm sóc cho ngươi ăn uống sinh hoạt thường ngày."
"Hơn nữa Linh Nhi cũng sắp 18 tuổi..."
Nói xong, Sở Hoàng tiến đến bên tai Cố Dương nói một câu.
Nghe vậy, Cố Dương sửng sốt.
Nhanh như vậy?
Đây cũng là chuyện tốt.
Chỉ là...
"Ngươi lo lắng Thanh Huyền thánh viện không cho Linh Nhi đi vào?"
"Điểm này yên tâm, Thanh Huyền thánh viện có thể cho thiên kiêu tiến vào mang theo một vài người hầu cùng thị nữ, dù sao thiên kiêu cũng cần có người hầu hạ."
Sở Hoàng mỉm cười, hiểu rất rõ chuyện này.
"Như vậy, quả thật cũng không tệ lắm."
"Thật tốt quá! Lại có thể ở cùng phu quân rồi!"
Sở Linh Nhi vốn còn có chút sợ hãi và mất mát, dù sao cũng phải tách khỏi phu quân.
Nghe đến đây, nàng lập tức kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Vậy chúng ta đi liền."
Cố Dương ôm lấy Sở Linh Nhi, khẽ gật đầu với Sở Hoàng.
"Được, đi thôi."
Ngay khoảnh khắc sau.
Chim bông nhỏ hóa thành đại bàng che trời.
Chở Cố Dương cùng Sở Linh Nhi, chính là hóa thành vệt sáng, phóng về hướng Huyền Điểu vương triều.
Trên đường đi không có gì nguy hiểm.
Nhưng hắn vừa mới rời khỏi cương vực Sở quốc.
Cố Dương thần sắc hơi đổi.
Hai luồng khí tức cường hãn cách đó không xa lao về phía bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận