Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 816 - Đánh tới Hắc Nguyên Thần Triều (3)

Cho nên việc đầu tiên hắn ta làm cũng là ôn tồn khuyên bảo.
Ai ngờ thống lĩnh cấm vệ quân cảnh cáo một phen xong, một nam một nữ đứng ở không trung kia thế mà trực tiếp không nhìn, không để ý tới.
Nhìn thấy điều này, sắc mặt của thống lĩnh Cấm Vệ quân trở nên khó coi.
Hắn liếc mắt ra hiệu với thành viên Cấm Vệ quân phía sau.
Hiển nhiên là định ra tay!
Tuy hắn chỉ là Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng nếu Cấm Vệ quân đồng thời liên thủ... Ngay cả Chuẩn Thần cũng khó mà chiếm được tiện nghi từ trong tay bọn họ!
Nếu đối phương không định làm theo quy củ, vậy bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ giữa bầu trời.
Cố Dương nhàn nhạt liếc qua một đám Cấm Vệ quân khoác giáp đen.
"Ngươi tới luyện tay một chút?"
Cố Dương không khỏi nhìn về phía Đỗ Nguyệt Ngưng bên cạnh, khẽ cười một tiếng nói.
"Được!"
Đỗ Nguyệt Ngưng nghe thấy Cố Dương nói, mắt cũng sáng lên.
Thực lực của nàng đã tăng nhiều, vừa lúc ngứa tay!
Mặc dù nàng đánh không lại Cố Dương, nhưng đối phó với một ít Thánh cảnh vẫn là dễ dàng.
"Hai vị, nếu các ngươi muốn gây sự, vậy đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Động thủ!"
Thần sắc của thống lĩnh cấm vệ quân cũng biến thành nghiêm nghị.
Chỉ thấy hắn ta vẫy tay gọi.
"Bày trận!"
Keng!
Một đám Thánh cảnh phía sau hắn ta đang phân tán ra, trong cơ thể rõ ràng có năng lượng kỳ dị phun trào ra.
Tại vị trí bọn hắn đứng, trên không trung hình thành một trận pháp đặc thù, mà trung tâm trận pháp, rõ ràng là tên Cấm Vệ quân thống lĩnh kia!
Ầm ầm ầm!
Khí tức trên thân thống lĩnh cấm vệ quân không ngừng tăng lên, không ngờ cũng vượt qua đến lĩnh vực Cuẩn Thần!
Trên không trung, Cố Dương chứng kiến cảnh này không khỏi hơi nhíu mày.
"Là trận pháp đặc thù dùng con người làm vật dẫn sao?"
"Nhưng mà, khắp nơi đều là sơ hở nha."
Cố Dương lắc đầu.
Cảm thấy hiệu quả của trận pháp này... chẳng qua yếu như vậy.
Mà ngay khi hắn cảm thán trận pháp này có chút phế.
Trên mặt Đỗ Nguyệt Ngưng cũng hiện ra chiến ý, toàn thân lập loè từng điểm tinh quang!
Ngay sau đó.
Đột nhiên nàng giơ tay lên.
Vô số tinh quang lực đáng sợ kia ngưng tụ trước người nàng.
Sau đó tinh quang lấp lóe.
Rõ ràng hướng về phía Cấm Vệ Quân oanh kích mà đi!
Đỗ Nguyệt Ngưng ra tay không có ý định nương tay.
Một chiêu này, lực lượng ẩn chứa... Căn bản không phải cùng cảnh có thể ngăn cản, đây chính là Chí Tôn pháp!
Mặc dù Đỗ Nguyệt Ngưng không thể phát huy ra toàn bộ tác dụng của nó, nhưng sức mạnh của nó vẫn vượt xa Thần pháp!
Ầm ầm ầm!
Lực lượng đáng sợ oanh kích xuống.
Thống lĩnh Cấm Vệ quân cũng gầm lên một tiếng, khí huyết khắp người cuồn cuộn.
Tất cả lực lượng trong cơ thể ầm ầm bộc phát.
Sau đó đấm ra một quyền!
Một quyền này của gã uy lực cũng cực kỳ không tầm thường.
Nhưng mà...
Dưới một chiêu này của Đỗ Nguyệt Ngưng, không nghi ngờ gì nữa chính là có vẻ rác rưởi.
Ầm ầm ầm!
Tinh quang giáng lâm, gần như trong nháy mắt bộc phát ra uy lực thông thiên, trực tiếp chấn vỡ một quyền này của thống lĩnh Cấm Vệ quân!
Sau đó lại ầm ầm rơi vào người thống lĩnh Cấm Vệ quân!
Xì xì!
Sắc mặt thống lĩnh cấm vệ quân đột nhiên biến đổi, như bị sét đánh, cả người như diều đứt dây bay ngược ra ngoài!
Một ngụm máu tươi đầm đìa từ trong miệng hắn phun ra!
Cùng lúc đó.
Các cường giả Thánh Cảnh còn lại cũng tái nhợt mặt mày, lần lượt phun ra máu tươi, rơi từ trên trời xuống!
Vẻn vẹn chỉ là một chiêu, cấm vệ quân của Hắc Nguyên thần triều, đã trực tiếp bị tiêu diệt!
Bên trong Thần Đô.
Vô số người chứng kiến một màn như vậy phát sinh trên không trung, lập tức kinh hãi không thôi nhìn lên thân ảnh xinh xắn của Đỗ Nguyệt Ngưng trên bầu trời.
"Hízz..."
"Lại có người dám trực tiếp khiêu khích uy nghiêm của Hắc Nguyên thần triều?"
"Cấm vệ quân đã bị diệt rồi! Nữ tử kia thật là khủng bố!"
"Đó chính là cường giả Chuẩn Thần đó!"
"Chẳng qua chỉ là Chuẩn Thần... Thế mà dám tới tìm Hắc Nguyên Thần triều gây phiền phức, không sợ bị Thần Cảnh trấn giết sao?"
Vô số người nghị luận ầm ĩ, mặt lộ vẻ thán phục nhìn hai bóng người trên bầu trời.
Về phần Cố Dương chỉ có Vương cảnh thì bị bọn họ theo bản năng xem nhẹ.
Mà giữa không trung.
Đỗ Nguyệt Ngưng không khỏi buột miệng lẩm bẩm.
"Thật đúng là cùi bắp nha."
"Ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ nổi."
Đỗ Nguyệt ngừng phun một câu mắng.
Cố Dương cũng mỉm cười.
"Hắc nguyên thần triều không có người sao? Phái ra đều là loại phế vật này?"
"Bảo mấy lão già trong hoàng thất các ngươi ra đây nhận lấy cái chết đi!"
Cố Dương nhìn lướt qua hoàng cung cách đó không xa, lạnh nhạt lên tiếng.
Âm thanh trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Thần Đô.
Mà giờ phút này vô số người phía dưới cũng nhịn không được mặt lộ vẻ quái dị nhìn Cố Dương.
Tên này chẳng qua chỉ là Vương Cảnh, sao lại kiêu ngạo như vậy?
Nếu như ngươi nói nữ tử kia nói ra những lời này thì cũng thôi đi, dù sao nàng cũng là cường giả Chuẩn Thần.
Một Vương cảnh như ngươi lấy đâu ra lá gan?
Trong lòng bọn họ nghi hoặc không thôi.
Một cỗ khí tức cường hãn thình lình từ trong hoàng cung Thần triều bộc phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận