Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 377 - Kiếm chi áo nghĩa? Chỉ là hơi nghiêm túc? Cố Dương làm màu quá? (3)

"Hả?"
Nghe được lời của Cố Dương.
Nhạc Tinh Thần không rõ ràng cho lắm lập tức cau mày.
Mà dưới sân, càng nhiều thiên kiêu cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
"Chút nghiêm túc? Chẳng lẽ vừa rồi Cố Dương vẫn không thật sự nghiêm túc sao?"
"Không thể nào? Đó là bảy phần mười áo nghĩa của quyền!"
"Nghe nói thủ đoạn mạnh nhất của Cố Dương là dùng kiếm, cũng không biết là thật hay giả."
Bên kia, ba người Lâm Sở Thiên trốn ở trong đám đông quan sát cũng là vẻ mặt chờ mong.
Trước đây khi bọn họ đối chiến với Cố Dương đã nghe được tin này.
Nhưng bọn họ cũng không rõ là thật hay giả.
Đồng thời trong lòng cũng có phần chờ mong Cố Dương dùng kiếm, thực lực thật sự còn mạnh hơn sao?
Nhưng nên biết hiện tại Cố Dương đang ở trên phương diện quyền pháp thì đã đạt tới trình độ cực kỳ kinh khủng rồi.
Quyền pháp cấp bậc Vương viên mãn, cùng với áo nghĩa của quyền...
Nếu kiếm pháp của Cố Dương còn mạnh hơn so với quyền pháp... Vậy thì đạt tới trình độ nào?
Bọn họ cũng không dám tiếp tục suy đoán.
Chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Cố Dương.
Trong ánh mắt đầy tò mò và chờ mong.
Sắc mặt Nhạc Tinh Thần cũng hơi ngưng lại.
Hắn chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Dương.
Sau khoảnh khắc.
Cố Dương khẽ vẫy tay.
Ngân Sương Kiếm được hắn nắm trong tay.
Nhìn thấy Ngân Sương Kiếm, ánh mắt Nhạc Tinh Thần không khỏi ngưng tụ.
Linh kiếm thượng phẩm hoàn mỹ!?
Chẳng qua còn may mắn...
Chỉ là thượng phẩm mà thôi.
Tuy linh kiếm thượng phẩm hoàn mỹ cũng cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng hiển nhiên là kém cực phẩm Linh Khí!
Nghĩ đến đây, hắn thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng lộ ra một tia trào phúng.
"Một thanh linh kiếm thượng phẩm hoàn mỹ chính là át chủ bài của ngươi sao?"
"Con át chủ bài này đối với ta vô dụng!"
Nhạc Tinh Thần không cảm thấy Cố Dương đổi một loại thủ đoạn tấn công thực lực là có thể tăng lên bao nhiêu, bảy thành áo nghĩa của quyền mà Cố Dương lĩnh ngộ ra chắc chắn là hao phí vô số thời gian.
Lại lấy thời gian đâu ra mà nghiên cứu kiếm đạo?
Cho dù Cố Dương ngộ tính yêu nghiệt, nhiều nhất cũng chỉ lĩnh ngộ được áo nghĩa của kiếm tiểu thành.
Áo nghĩa của kiếm tiểu thành thực sự rất mạnh, nhưng tu vi của Cố Dương kém hắn nhiều như vậy...
Hoàn toàn không cần lo lắng quá nhiều!
Mà mọi người thấy Cố Dương rút kiếm.
Nhất thời cũng là lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Ánh mắt Lạc Viêm Thiên cũng không khỏi hơi ngưng tụ.
Trong nháy mắt Cố Dương cầm kiếm, hắn có thể cảm giác rõ ràng khí tức trên người Cố Dương biến hóa!
"Người mới tên Cố Dương này, thật sự có chút thú vị."
Trong lòng hắn không khỏi phát ra một tiếng cảm khái.
Còn Đường Long thì không khỏi lắc đầu.
"Lại còn nghiên cứu kiếm pháp, thật không thuần túy!"
"Là đàn ông đích thực thì phải đánh quyền, nắm đấm thấu thịt mới là lãng mạn giữa đàn ông!"
Trong giọng nói của Đường Long tràn đầy vẻ tiếc hận.
Phảng phất như Cố Dương sử dụng kiếm đối với hắn mà nói là một loại tiếc nuối.
Bên trong lầu các trên không trung.
Nhìn thấy Cố Dương rút kiếm, ánh mắt Hà Thanh Huyền cùng Lạc Cửu Thiên cũng lập tức sáng lên.
"Lúc trước chính là có thể cảm nhận được trên người tiểu tử này tản mát ra một cỗ khí tức lăng lệ không gì sánh được, hoá ra tiểu tử này là một kiếm tu!"
"Chẳng qua hắn đã là lĩnh ngộ bảy thành ý nghĩa thâm ảo của quyền, không biết Cố Dương về lĩnh ngộ bên trong kiếm đạo thì thế nào?"
Sau khi được chứng kiến ngộ tính yêu nghiệt đến cực điểm của Cố Dương.
Ánh mắt họ cũng không khỏi hiện lên vẻ mong đợi.
Giờ phút này.
Dường như ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên thân Cố Dương.
Bọn họ rất tò mò... Có truyền thuyết liên quan đến của Cố Dương.
Đến cùng là thật sự có phải hay không!?
Đương nhiên trong lòng phần lớn các thiên kiêu đều giữ thái độ hoài nghi.
Dù sao thời gian và tinh lực của người là có hạn.
Cố Dương đã là lĩnh ngộ bảy thành quyền chi áo nghĩa, hiển nhiên là bỏ vào không ít thời gian tinh lực.
Cho dù kiếm đạo có mạnh hơn nữa cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu!
Mà giờ phút này.
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành và Sở Linh Nhi cũng bộc phát ra tinh quang.
"Phu quân rốt cuộc cũng nghiêm túc rồi!?"
Các nàng kích động không thôi.
Đặc biệt là Diệp Khuynh Thành.
Mỗi lần thấy phu quân vung kiếm, nàng đều có thể cảm ngộ được.
Tất nhiên phu quân nghiên cứu kiếm đạo đến mức tận cùng.
Cho nên nàng ta cũng có chút chờ mong.
Lúc trước Cố Dương ở Huyền Điểu vương triều giao thủ với nàng đã thể hiện ra kiếm pháp cùng áo nghĩa hàng đầu.
Bây giờ không biết đã tăng lên tới mức nào rồi?!
Ngay lúc vạn chúng chú mục.
Cố Dương đứng trên đài Sinh Tử.
Một tay cầm Ngân Sương Kiếm.
"Thật sao?"
Nghe được lời Nhạc Tinh Thần nói.
Cố Dương khẽ cười một tiếng.
Trong thanh âm kia, dường như xen lẫn một tia kiếm khí vô cùng sắc bén.
Khiến người nghe không nhịn được tinh thần chấn động.
Sau đó Cố Dương cũng không có ý tứ nói thêm cái gì.
Hắn chậm rãi huy kiếm.
"Thức thứ tư trong Trảm Thiên Kiếm Quyết... Đoạn Vô Sinh!"
Trong lòng Cố Dương phát ra một tiếng thì thầm.
Ngay khoảnh khắc sau.
Bên trong Ngân Sương Kiếm phát ra một tiếng kiếm reo thanh thúy.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng từ bên trong Ngân Sương Kiếm bộc phát ra.
Mà cỗ khí tức này vừa mới xuất hiện.
Chính là khiến không ít trưởng lão Sinh Tử cảnh kinh hãi.
"Đây là... Khí tức gì?!"
"Khí tức này thật khủng khiếp, khí tức này... Sinh khí trong cơ thể ta có xu hướng bị áp chế!"
Bọn họ cảm thụ được biến hoá trên thân thể xong, lập tức nhịn không được kinh hãi mở miệng.
Mà những người khác tự nhiên là không cảm giác được loại này.
Bọn họ chỉ cảm thấy... khí tức phát ra từ Ngân Sương Kiếm trong tay Cố Dương, rất sắc bén!
Nhưng không đợi mọi người tiếp tục suy nghĩ.
Ngay sau đó Cố Dương đã nâng Ngân Sương Kiếm lên.
Sau đó tiện tay chém ra!
Khoảnh khắc vung kiếm.
Một cỗ áo nghĩa kinh khủng khó có thể tưởng tượng, rõ ràng là bộc phát ra!
Mà sau khi tất cả mọi người cảm nhận được áo nghĩa trên người Cố Dương bộc phát ra.
Toàn trường chấn động!
Tất cả mọi người nhịn không được lộ ra vẻ hoảng sợ, biểu cảm càng là triệt để dại ra!
Bởi vì đó không ngờ là...
Tám phần mười... Kiếm chi áo nghĩa!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận