Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 799 - Chí Tôn cơ duyên! Trấn Ngục cấm địa! Thiếu nữ mù đường (2)

"Dựa theo trực giác, hẳn là phụ cận nơi này mới đúng, chẳng lẽ ta đi nhầm chỗ sao?"
Trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ hiện ra một tia nghi hoặc.
Không khỏi gãi cái đầu nhỏ, nghiêng đầu tìm kiếm một phen, sau đó tiếp tục đi tới trước.
Mà sau khi thiếu nữ rời đi không lâu.
Trong bóng tối.
Cố Dương cũng chậm rãi đi ra.
"Đó là cơ duyên gì?"
Trong mắt Cố Dương hiện lên kim mang nhàn nhạt.
Hắn đã sớm phát hiện thiếu nữ, hơn nữa thông qua Vận Mệnh chi lực thăm dò được cơ duyên trên người thiếu nữ kia!
Nói đúng ra...
Là thấy được một màn hình ảnh đặc thù.
Giống như tình huống lúc trước khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành bị thương đột phá vậy.
Chắc hẳn xem như nhìn thấy tương lai sắp phát sinh.
Đương nhiên đó là chưa bao gồm tương lai của mình ở bên trong.
Trong hình ảnh, thiếu nữ bị người đuổi giết, sau đó hốt hoảng chạy trốn, ngoài ý muốn xông vào Trấn Ngục cấm địa ngay cả Thần Cảnh cường giả cũng không dám dễ dàng bước vào.
Sau đó trong ánh mắt cổ quái của Cố Dương, thiếu nữ một đường gặp vô số gian nan hiểm trở, lại là vô cùng kỳ dị hóa giải, sau đó từng bước đi tới một mảnh đất truyền thừa, hơn nữa thu hoạch truyền thừa trong đó!
Kết hợp tin tức chi tiết hắn nhìn thấy từ trên người thiếu nữ, Cố Dương cũng đại khái hiểu được.
"Đỗ Nguyệt Ngưng, chính là hậu duệ Chí Tôn. Sở dĩ du đãng ở nơi đây là bởi vì bị đuổi giết nên nàng đang chạy trốn."
"Cho nên..."
"Cái cấm địa trấn ngục kia, chính là của lão tổ Chí Tôn kia lưu lại phải không?"
Dù sao lúc trước lúc điều tra trấn ngục cấm địa này, hắn cũng đã nghe qua.
Nghe đồn bên trong nguy hiểm trùng trùng, thậm chí có cường giả Thần Cảnh từng thử xông vào, kết quả lại chết thảm trong đó, ngay cả thần hồn cũng không thể tràn ra một tia!
Trấn ngục cấm địa cũng vì vậy mà nổi tiếng.
Làm cho vô số thế lực xung quanh nghe thấy đều sợ mất mật!
Căn bản không dám tùy tiện bước vào trong đó!
Nếu dưới tình huống bình thường, Đỗ Nguyệt Ngưng chẳng qua là Hoàng cảnh, muốn ở trong cấm địa nguy cơ tứ phía này mà sống sót cũng là vấn đề!
Càng đừng nói một màn y nhìn thấy hữu kinh vô hiểm một đường đi qua, thậm chí còn tìm được nơi được gọi là cơ duyên!
Hiển nhiên trong đó là có lão tổ của nàng hỗ trợ!
"Thú vị."
"Truyền thừa do Chí Tôn lưu lại sao?"
Trong lòng Cố Dương không khỏi có chút trở nên hiếu kỳ.
Đồng thời cũng có chút mừng rỡ.
Vừa mới chuẩn bị khởi hành chính là có thể tao ngộ cơ duyên bực này, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, thân hình Cố Dương chớp động, đi theo phía sau thiếu nữ, cũng chính là Đỗ Nguyệt Ngưng.
Nhưng vào lúc này, một màn xuất hiện làm cho Cố Dương đầu đầy hắc tuyến.
"Ai nha, lại đi nhầm rồi, nơi đây vốn là tử lộ mà!"
Giờ phút này Đỗ Nguyệt Ngưng rõ ràng là đang nhìn bức tường đá cao vút đến tận mây ở trước mắt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không khỏi hiện ra một tia phiền muộn, nàng bất đắc dĩ quay đầu lại, giống như con ruồi không đầu, lại nhìn sang hướng khác.
Chứng kiến một màn này.
Cố Dương cũng nhịn không được che trán cảm thán.
"Lại là một tên mù đường."
Hắn chẳng thể ngờ Đỗ Nguyệt Ngưng có thể tu luyện tới Hoàng cảnh, mà lại là một dân mù đường.
Nàng là Hoàng Cảnh đó!
Rõ ràng là không cách nào phân biệt rõ ràng tình huống không gian xung quanh?
Loại tình huống này... thật đúng là hiếm thấy.
Dù sao, có thể tu luyện đến Hoàng cảnh, thiên phú tự nhiên không cần phải nói nhiều.
Đọc qua liền không quên chỉ là thao tác cơ bản.
Lý giải về không gian cũng cực kỳ khắc sâu.
Sao có thể không nhìn rõ đường được?
Nhưng ngẫm lại Cố Dương dường như có chút quên mất.
Ở nơi này.
Đừng nói là Hoàng cảnh.
Ngay cả Thánh Cảnh hay Thần Cảnh đều không thể xé rách không gian.
Muốn lăng không mà đứng.
Ít nhất phải đột phá Thánh Cảnh mới được!
Như thế xem ra...
Đỗ Nguyệt Ngưng Hoàng cảnh bị mù đường, cũng không tính là quá bất ngờ.
Cố Dương đương nhiên là có thể nhúng tay giúp đỡ.
Chẳng qua suy nghĩ một chút hắn vẫn không nhúng tay vào.
Bởi vì thời cơ còn chưa chín muồi.
Cứ như vậy.
Cố Dương chính là đi theo Đỗ Nguyệt Ngưng ở trong mảnh rừng rậm này vòng qua mười mấy vòng.
Sau đó...
Vòng qua lối vào rừng rậm.
"Hả?"
"Sao lại trở về rồi?"
"Là ta nhầm đường sao?"
"Không phải đâu, ta rõ ràng đã từng đánh ký hiệu mà."
Đỗ Nguyệt nhìn cửa vào quen thuộc, lập tức không nhịn được mơ hồ gãi gãi cái đầu nhỏ.
Mà Cố Dương ở phía sau nàng cách đó không xa, cũng đã không còn lời nào ngưng nghẹn.
Đỗ Nguyệt Ngưng này mù đường... thực sự là quá mức nghiêm trọng ah.
Chỉ là ngay thời điểm Cố Dương cảm khái.
Đột nhiên, một đám người đi tới trước mặt Đỗ Nguyệt Ngưng.
Đám người này quần áo gọn gàng xinh đẹp.
Vô cùng hoa lệ.
Vừa nhìn thân phận đã thấy bất phàm!
Ở giữa là một gã thanh niên nam tử, trên thân tản mát ra khí tức kinh khủng.
Một bộ dáng không ai bì nổi.
Thấy có người đến.
Ánh mắt Đỗ Nguyệt Ngưng lập tức nghiêm lại, có chút cảnh giác lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận