Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 713 - Bức khí chấn thương Chu Tước lão tổ! Hắc Ám Thâm Uyên! Trung Châu (3)

"Như vậy sao được!"
"Ta không muốn phu quân đối địch với Trung Châu!"
"Đúng vậy, chúng ta nhất định có thể nhanh chóng đột phá Vũ Hóa cảnh, sau đó tiến về Trung Châu tìm phu quân!"
Giọng điệu chúng nữ đều rất kiên định.
Nghe vậy Cố Dương cũng gật đầu, lấy tư chất của chúng nữ, đột phá Vũ Hóa cảnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cho nên ngược lại cũng không cần lo lắng cái gì...
Đương nhiên, để phòng ngừa vạn nhất Cố Dương vẫn lưu lại cho các nàng một ít đồ vật.
Nếu xảy ra bất trắc gì, những thứ đó có thể đảm bảo tính mạng các nàng không lo.
Mặc dù ở Đông Hoang dường như cũng không có ai có thể uy hiếp đến các nàng.
Dù sao Thánh cảnh duy nhất Đông Hoang tọa trấn Chu Tước thánh địa.
Cáo biệt các nữ nhân, Cố Dương cũng là đứng dậy cùng Chu Tước thánh chủ cùng lão tổ lên tiếng chào hỏi.
"Phải rời đi sao?"
Chu Tước thánh địa lão tổ cũng không khỏi nhìn Cố Dương, trong ánh mắt tràn đầy cảm khái.
Cố Dương gật đầu nhẹ.
"Đi đường cẩn thận."
Chu Tước thánh chủ cũng vội vàng nói.
"Hoàng Âm các nàng hẳn là rất nhanh có thể tiến đến Trung Châu rồi, không cần quá lo lắng, nếu như tịch mịch, Trung Châu cũng có không ít mỹ nữ."
Nghe được những lời này của Chu Tước thánh chủ, mặt Cố Dương cũng tràn đầy ngại ngùng
"Ta giống như là người không còn nữ nhân liền không nhúc nhích được sao?"
"Khụ khụ."
Chu Tước thánh chủ xấu hổ ho khan một tiếng.
"Sau khi tiến vào Trung Châu có thể đi Trung Thiên thành, sẽ có người đến báo cho ngươi biết một vài chuyện."
Chu Tước lão tổ giờ phút này cũng chậm rãi mở miệng.
Bên trong Trung Châu có không ít thiên kiêu của Chu Tước thánh địa.
Mà tất cả bọn họ cũng đều là cảnh giới Vũ Hóa trở lên.
Đối với Trung Châu có nhiều hiểu biết.
Cố Dương chưa quen cuộc sống nơi đây, đến nơi đó cũng ít nhiều có thể chiếu cố lẫn nhau.
"Làm phiền lão tổ rồi."
"Ừm, đi đi thôi."
Lão tổ gật gật đầu.
Chợt Cố Dương cũng không có bất kỳ dừng lại, liền hóa thành một đạo vệt sáng, trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời.
Mắt thấy thân hình Cố Dương nhanh chóng biến mất.
Chu Tước thánh chủ lại có chút nghi hoặc nhìn Chu Tước lão tổ.
"Lão tổ, ngài không phải vì Cố Dương chuẩn bị một con yêu thú sao?"
"Tại sao không lấy ra?"
Nghe vậy, Chu Tước lão tổ lại lắc đầu cười bất đắc dĩ.
"Bây giờ đối với Cố Dương mà nói, yêu thú ngược lại là có chút liên lụy hắn."
"Lấy tốc độ của hắn... Sợ rằng không bao lâu nữa liền có thể đến được Trung Châu."
"Mà trong tay ta... Cũng chỉ có yêu thú Vương cảnh, thật sự là không có mặt mũi lấy ra.”
Nghe được Chu Tước lão tổ nói như vậy.
Chu Tước thánh chủ cũng xấu hổ vô cùng.
Nói đến cũng đúng...
Một con yêu thú Vương cảnh cho dù có phi hành nhanh hơn nữa thì cũng kém hơn so với Cố Dương trực tiếp xé rách không gian mà chạy tới.
Lại nói nữa.
Lấy trình độ khống chế không gian của Cố Dương.
Một người tiến về phía trước ngược lại sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Có thêm một con yêu thú cũng là liên lụy.
Bên kia.
Chúng nữ Hoàng Âm cũng là ngóng nhìn bóng lưng Cố Dương biến mất, cuối cùng cũng hóa thành từng đạo thanh âm than thở.
"Không biết khi nào mới có thể gặp lại phu quân."
"Phu quân vừa đi, ta đã bắt đầu nhớ chàng rồi."
"Cố gắng đột phá Vũ Hóa cảnh thôi! Đến lúc đó có thể tiến về Trung Châu tìm phu quân!"
"Nói không sai!"
Sau một phen nghị luận, thần sắc chúng nữ lập tức kiên định.
Dù là Hoàng Thanh vốn chán ghét tu luyện nhất, giờ phút này nàng cũng đang vùi đầu vào tu luyện.
Thánh chủ Chu Tước là phụ thân nhìn thấy nữ nhi nhà mình lại thay đổi như thế, không khỏi cũng sợ hãi than không thôi.
Mị lực của Cố Dương... Thật đúng là không cách nào đánh giá!
Mà Chu Tước lão tổ, ánh mắt cũng cảm thán.
"Chờ Cố Dương đến Trung Châu... Chỉ sợ lại nhấc lên một trận gió tanh mưa máu rồi!"
"Lấy thiên tư của Cố Dương... Cũng là hi vọng những thiên kiêu Trung Châu kia không nên bị đả kích.
"Nếu như bị đả kích tự bế, vậy thì không hay rồi."
Nghĩ đến đây.
Trên mặt Chu Tước lão tổ không khỏi hiện ra một tia vui sướng khi người gặp họa.
Thân là Thánh cảnh, hắn đều bị thiên tư của Cố Dương đả kích.
Những thiên kiêu Trung Châu kiêu ngạo kia... khẳng định cũng trốn không thoát!
Đáng tiếc, mình không có cách nào tận mắt chứng kiến.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Chỉ chớp mắt.
Cách lúc Cố Dương rời khỏi Thánh địa Chu Tước đã hai tháng trôi qua.
Trong hai tháng này, Cố Dương chính là xé rách không gian, cấp tốc chạy đi, vượt qua biên giới Bắc Nguyên, đi tới vô tận hải vực.
Không thể không nói, vô tận hải vực này thực sự cực kỳ bao la.
Cho dù là Cố Dương cũng nhịn không được nhìn chăm chú hồi lâu.
Nhưng thông qua vô tận hải vực thì cũng không khó.
Nơi này trọng lực so với bình thường mãnh liệt hơn không ít.
Nếu là bên dưới Vũ Hóa cảnh, chỉ riêng trọng lực hình thái tăng cường này cũng đủ để cho bọn họ không cách nào bay lên không.
Về phần trực tiếp ngồi thuyền vượt qua hải vực này, chính là có vô cùng vô tận hải thú hung mãnh!
Một chút sơ sẩy chính là bị lật thuyền, bị vô số Hải thú thôn phệ hầu như không còn!
Đương nhiên, đối với Cố Dương mà nói bất luận là trọng lực hình thái tăng cường, hay là cái gọi là hải thú, đối với hắn đều không có bất kỳ uy hiếp gì.
Cứ như vậy.
Cố Dương thoải mái vượt qua vô tận hải vực.
Rốt cục cũng vượt qua được giới hạn, đi tới biên giới Trung Châu!
Đến nơi này, có thể lờ mờ cảm nhận được khí tức xung quanh dần dần trở nên cường hãn.
Vương cảnh thỉnh thoảng có thể nhìn thấy, ngay cả Hoàng cảnh cũng tồn tại.
Trong quá trình di chuyển, Cố Dương cũng thăm dò được một chút tin tức liên quan tới Trung Châu, ánh mắt không khỏi ngưng tụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận