Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 279 - Một lần sửa đổi nữa, thập long chi lực, Hãn Hải Tông diệt môn (1)

Không gian Tàng Kinh Các của Huyền Điểu vương triều quả thực lớn đến mức Cố Dương cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt.
Nhìn các loại công pháp cùng võ kỹ rực rỡ muôn màu.
Trong ánh mắt Cố Dương cũng tràn đầy tinh quang.
Sau đó, hắn không chút do dự dấn thân vào đó.
Bắt đầu từ tầng thứ nhất Tàng Kinh Các, từng tầng từng tầng điên cuồng lật xem.
Mà ngay khi Cố Dương đang chìm đắm ở trong Tàng Kinh Các không thể nào tự kiềm chế được.
Trên đỉnh một dãy núi xa xôi.
Một tông môn thình lình sừng sững ở nơi này.
Cánh cửa khổng lồ như được tạc từ ngọc bích mà thành, xa hoa hùng vĩ.
Mà bên cạnh cánh cửa, thình lình đứng đấy một khối bia đá bích ngọc.
Bên trên khắc ba chữ lớn.
Hãn Hải Tông!
Lúc này Hãn Hải Tông có vẻ thập phần bình tĩnh.
Nhưng lại như yên tĩnh trước cơn bão.
Ngay khoảnh khắc sau.
Chính là có hai đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống.
Trong đó có một bóng người mặc áo lam, khí chất siêu phàm, toàn thân tản mát ra một luồng khí chất siêu thoát.
Tên còn lại cầm theo một hồ lô rượu trong tay, thỉnh thoảng uống một trận.
"Đây chính là cừu gia của tiểu tử Cố Dương?"
"Hãn Hải Tông, tông môn thất phẩm, nói mới nhớ, một năm trước lúc chúng ta lựa chọn sứ giả, ngược lại là tùy cơ chọn được Hãn Hải Tông này..."
Lam bào lão giả nhàn nhạt nói.
Hai người kia rõ ràng là Tam trưởng lão và Cửu trưởng lão từ vương triều Huyền Điểu một đường chạy nhanh đến!
Sau khi từ phía Đại trưởng lão biết được ân oán giữa Hãn Hải Tông và Cố Dương.
Bọn họ chính là ngựa không ngừng vó chạy tới Hãn Hải Tông.
Dự định xử lý phiền toái này một chút.
Ngay lúc hai người vừa mới giáng lâm Hãn Hải Tông.
Đột nhiên, từng bóng người vội vàng từ Hãn Hải Tông bay ra.
Vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trên mặt mang nụ cười.
"Cung nghênh tiền bối, hai vị tiền bối không tiếp đón từ xa, không biết đến Hãn Hải Tông chúng ta có việc gì?"
Dẫn đầu chính là Hãn Hải tông chủ, cũng là cha của Hứa Kình - Hứa Bá Thiên!
Giờ phút này hắn cười nịnh, khom lưng, thái độ có thể nói là kính tới cực điểm.
"Ngươi chính là Hãn Hải tông tông chủ Hứa Bá Thiên?"
Tam trưởng lão lạnh nhạt liếc qua Hứa Bá Thiên, hỏi.
"Vãn bối đúng là, tiền bối đây là?"
Ánh mắt Hứa Bá Thiên lóe lên, cười hỏi.
"Được rồi, không cần giả bộ nữa, chúng ta tới làm cái gì. Ngươi thân là tông chủ, hẳn là rất rõ ràng."
Cửu trưởng lão uống một ngụm rượu, nhíu mày hô.
Nghe đến đây.
Sắc mặt Hứa Bá Thiên lập tức trở nên tái nhợt một chút.
Nhưng vẫn cố kiềm chế, nhếch miệng lộ ra nụ cười khó coi.
"Ta thật sự không biết tiền bối đang nói cái gì."
"Con của ngươi là Hứa Kình chết rồi, ngươi đã sớm biết rồi chứ?"
"Cho dù trong tông môn của ngươi không có hồn bài của hắn, thì lão già bảo vệ hắn kia đã sớm truyền đạt tin tức cho các ngươi phải không?"
"Với tư cách là tông chủ, trong lòng ngươi vô cùng tức giận, hận không thể lập tức báo thù cho nhi tử của mình, nhưng bởi vì chúng ta đến quá nhanh, không kịp hành động, cho nên…” Ánh mắt Tam trưởng lão lạnh lẽo.
Ánh mắt hắn bỗng nhìn sang một bên khác.
Tay phải chợt trực tiếp hướng về phía hư không đánh ra một trảo.
Lập tức, một lão giả Đan Hư cảnh tầng chín giống như con gà bị Tam trưởng lão trực tiếp chộp vào trong tay.
"Có ý định ám độ Trần Thương, phái cường giả trong tộc đi tới Sở Quốc khống chế người thân cận với Cố Dương, lấy việc này làm lợi thế để uy hiếp sao?"
Tam trưởng lão một tay nắm lấy lão giả Đan Hư cảnh tầng chín kia.
Lão giả Hãn Hải Tông kia giờ phút này sắc mặt đỏ lên, muốn tế ra bản mệnh nguyên đan, lại hoảng sợ phát hiện toàn thân phảng phất như bị trói buộc lại.
Không chỉ là Nguyên Đan, thậm chí ngay cả chân nguyên đều không thể động đậy!
Hắn không ngừng giãy dụa, nhưng bất luận dùng sức thế nào, từ đầu đến cuối đều không thoát ra được.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt Hứa Bá Thiên và đám trưởng lão của Hãn Hải tông phía sau lão lập tức trở nên tái nhợt.
Ngay khoảnh khắc sau.
Trong đôi mắt đục ngầu của Cửu trưởng lão vẫn đang nâng hồ lô uống rượu giải sầu bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ lăng lệ ác liệt.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên ném hồ lô rượu trong tay ra.
Hồ lô rượu kia tựa như xuyên phá hư không, bay thẳng vào sâu trong dãy núi cách đó không xa.
"A!"
Một tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết bỗng nhiên truyền đến.
Nhìn thấy vậy.
Hứa Bá Thiên trừng mắt, sợ tới mức vội vàng kinh hô lên.
"Thái Thượng trưởng lão!?"
Giờ phút này, hắn rốt cục đứng không vững nữa rồi!
Ngay cả Thái thượng trưởng lão vẫn một mực ẩn nấp, thế mà đều bị phát hiện rồi!
Kể từ đó...
Toàn bộ thủ đoạn của hắn đều bị nhìn thấu!
"Ha ha, không cần nhìn, Nguyên Đan Bản Mệnh vỡ vụn, đầu nổ tung, chết không thể chết thêm nữa."
Cửu trưởng lão hất tay phải, hồ lô rượu trực tiếp trở về trong tay hắn.
Máu tươi tươi đẹp không ngừng từ trên hồ lô nhỏ xuống.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn uống rượu.
Ùng ục ục.
Hắn lại uống thêm một hớp rượu vào trong miệng, ợ ra một hơi rượu.
Khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Bá Thiên toàn thân run rẩy.
Nụ cười này rơi vào trong mắt hắn ta lại như một ác quỷ tuyệt thế!
"Ta... Không cam lòng."
Hứa Bá Thiên nắm chặt nắm đấm, con mắt biến thành màu đỏ máu.
Sau đó hắn gầm lên giận dữ.
Không chút do dự, trực tiếp vọt về phía Tam trưởng lão.
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Vừa nói xong, Bản Mệnh Nguyên Đan trong cơ thể hắn thình lình tế ra.
Từ trong càng bộc phát ra một cỗ uy lực khủng bố khó có thể tưởng tượng!
Hắn định tự bạo Nguyên Đan, đồng quy vu tận với Tam trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận