Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 380 - Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, Nhạc Tinh Thần chết (3)

Giờ phút này, trong lòng không ít thiên kiêu đều hiện ra câu hỏi này.
Trong lòng bọn họ tràn đầy chờ mong, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Dương.
Bên trong lầu các trên không trung.
Thần sắc Hà Thanh Huyền cùng Lạc Cửu Thiên cũng cứng lại.
"Đao này... rất mạnh!"
"Chỉ sợ Cố Dương không ngăn được!"
"Chuẩn bị một chút đi, kẻ yêu nghiệt như thế, cũng không thể vẫn lạc ở chỗ này đâu!"
Tinh thần bọn họ lập tức chấn động.
Đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đài Sinh Tử.
Một khi Cố Dương có nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ sẽ không chút do dự phá vỡ quy tắc xuất thủ tương trợ.
Dù sao ngộ tính kinh khủng hôm nay Cố Dương bày ra, đã đủ để bọn họ toàn lực bồi dưỡng!
Trên đài Sinh Tử.
Trên bầu trời.
Một luồng đao khí kinh khủng vắt ngang bầu trời.
Trong đao khí, sấm sét vang dội, dường như ẩn chứa khí tức vô cùng khủng bố.
Sắc trời đột biến.
Thiên địa rung động mạnh.
Một đao này...
Đúng là vô cùng kinh diễm!
Coi như là Cố Dương, cũng nhịn không được khẽ nhíu mày.
"Một đao này, cũng không tệ lắm..."
"Chẳng qua đánh hơi lâu rồi, không sai biệt lắm nên kết thúc thôi."
Cố Dương nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
Ngữ khí có vẻ nhẹ nhõm mà bình thản.
Giống như đang trần thuật một sự thật bình thường vậy.
Mà trong nháy mắt khi lời này của hắn ta nói ra khỏi miệng.
Trên mặt vô số người lộ ra vẻ quái dị.
"Cố Dương... Đang nói cái gì?"
"Một đao kinh khủng như vậy, hắn còn không nhân cơ hội này chủ động nhận thua rời khỏi đài Sinh Tử sao?"
"Nếu như đao này rơi vào trên người hắn... Hắn sao còn có thể sống!?"
"Sắp chết đến nơi rồi, còn muốn làm màu sao?"
Hiển nhiên, thái độ của Cố Dương nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Suy cho cùng, dưới cái nhìn của bọn họ, một đao này của Nhạc Tinh Thần... Thật sự là kinh thế hãi tục đến mức ngay cả cường giả Sinh Tử cảnh cũng không cách nào ngăn cản! Càng đừng nói đến Cố Dương Nguyên Hải cảnh, nhưng mà...
Cố Dương lại nói ra một phen lời cực kỳ quái dị.
Bên ngoài nghe được, giống như đang tận lực làm màu vậy.
Huyền Nguyệt cũng như thế.
Đôi mi xinh của nàng cau lại.
Không hiểu rõ lắm hành vi của Cố Dương.
Nhưng Diệp Khuynh Thành và Sở Linh Nhi đứng bên cạnh nàng lại lộ ra biểu cảm quả nhiên như thế.
"Phu quân hắn lại bắt đầu rồi."
Diệp Khuynh Thành không khỏi cười nhẹ.
"Lại bắt đầu rồi?"
Huyền Nguyệt không khỏi ngẩn ra, sau đó nhịn không được hỏi: "Ý của ngươi là trước kia hắn cũng thường xuyên như vậy sao?"
"Xem như thế đi, ngươi coi thì sẽ biết thôi."
Diệp Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía Cố Dương, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
"Lại là những lời này."
Huyền Nguyệt bị Diệp Khuynh Thành nói như thế, trong lòng cũng có chút tò mò.
Chẳng lẽ nói... Cố Dương dám nói những lời này, là bởi vì hắn còn át chủ bài chưa sử dụng?
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng cũng không khỏi lóe lên chờ mong, nhìn về phía Cố Dương.
Một bên khác.
Vưu Phong cũng thần sắc quái dị.
"Cố Dương này... còn giỏi làm màu hon cả ta!"
Lạc Viêm Thiên cũng nhíu mày, nhàn nhạt nói một câu.
"Miệng lưỡi bén nhọn."
Bên trong lầu các trên không trung.
Hà Thanh Huyền cùng Lạc Cửu Thiên cũng liếc mắt nhìn nhau một cái với thần sắc quái dị.
"Tiểu tử này... Đúng là lâm nguy không loạn."
"Khụ khụ, có lẽ hắn còn có át chủ bài cũng không chừng đây?"
"Làm sao có thể, đây đã là tám phần mười kiếm đạo áo nghĩa rồi, lại hướng lên trên, vậy chính là…."
Hà Thanh Huyền đang nói chuyện.
Cũng chính là thời khắc này.
Trên đài Sinh Tử.
Cố Dương... Động rồi!
Hắn không lùi về sau.
Càng không trực tiếp đầu hàng nhận thua trực tiếp đi xuống đài.
Mà là...
Ngân Sương Kiếm trong tay không còn bên hông nữa.
Sau đó tay phải chậm rãi đặt trên chuôi kiếm.
Mà điều này cũng khiến nhiều người lộ vẻ quái dị.
Bởi vì...
Kiếm của Cố Dương không có vỏ.
Cho nên hắn làm ra động tác rút kiếm này.
Trong mắt mọi người thì giống như là cởi quần đánh rắm, hành động vô dụng.
Nhưng Lạc Viêm Thiên thấy cảnh tượng này, ánh mắt lập tức ngưng trọng.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt này.
Hắn có thể cảm thụ được khí tức biến hóa trên người Cố Dương!
Một khắc kia phảng phất khí tức xung quanh mình đều bị Cố Dương tác động.
Hắn trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cố Dương.
Rẹt!
Mắt thấy đao khí ngập trời lôi minh sắp rơi vào đỉnh đầu Cố Dương.
Khóe miệng Cố Dương lại cong lên một vòng.
"Trảm Thiên Kiếm Quyết Đệ Bát Thức!"
"Trảm Thiên Bạt Kiếm!"
Cố Dương thanh âm rất nhẹ.
Nhẹ đến mức cho dù có người đứng bên cạnh Cố Dương cũng không nghe được.
Bởi vì có một tiếng động thanh thúy được tuốt ra khỏi vỏ, ngay sau đó là tiếng động vang lên.
Ngay sau đó.
Một đạo kiếm vô cùng khủng bố đột nhiên bộc phát ra!
Đó là năm phần mười áo nghĩa Trảm Thiên!
Áo nghĩa này trong nháy mắt dũng mãnh lao vào bên trong Ngân Sương Kiếm.
Sau đó chỉ thấy một đạo bạch quang chói mắt hiện lên!
Rặc rặc rặc!
Trên bầu trời.
Đao khí khủng bố kia gần như đã rơi vào đỉnh đầu Cố Dương, nay ầm ầm vỡ vụn!
Chứng kiến một màn này.
Tất cả mọi người nhịn không được trừng mắt nhìn thẳng.
"Xảy ra chuyện gì!"
Mọi người kinh hãi vô cùng hô lên.
Bởi vì bọn họ vốn không nhìn thấy gì cả.
Chỉ thấy trên người Cố Dương có một đạo bạch quang hiện lên.
Sau đó...
Một đao mạnh nhất của Nhạc Tinh Thần, chỉ có thế đã vỡ rồi sao?
Giờ phút này, Nhạc Tinh Thần cũng choáng váng.
Hắn cũng không thấy rõ, Cố Dương làm như thế nào.
Nhưng còn không đợi hắn phản ứng.
Lại là một đạo bạch quang nổi lên trên người Cố Dương.
Giờ phút này.
Đồng tử của Nhạc Tinh Thần co rụt lại.
Hắn thấy được!
Trong nháy mắt đó, hắn nhìn thấy Cố Dương, rút linh kiếm trong tay ra, sau đó bạch quang lóe lên.
Ngay sau đó không gian vỡ vụn.
Giống như có một đạo lực lượng cực kỳ khủng bố trực tiếp bỏ qua không gian, sau đó chém tới hắn?
Ý thức được điều này.
Trong nháy mắt.
Con ngươi Nhạc Tinh Thần lập tức co lại thành hình cây kim.
Hắn nhận ra có điểm gì đó không đúng.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hành động, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Ánh mắt cũng lập tức tan rã.
Cả người hắn ngốc trệ tại chỗ, phảng phất cuộn lại!
Mà ngay sau đó...
Một vệt máu từ đỉnh đầu Nhạc Tinh Thần xuất hiện, sau đó lan tràn xuống lòng bàn chân.
Phốc!
Ngay khoảnh khắc sau.
Máu tươi phun trào!
Mà sau đó Nhạc Tinh Thần trực tiếp bị một phân thành hai.
Một tiếng ầm vang!
Ngã xuống đất.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ toàn bộ đài sinh tử.
Nhạc Tinh Thần... đột ngột vẫn lạc như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận