Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 270 - Nửa thành Trảm Thiên Áo Nghĩa, Thượng Phẩm Linh Kiếm, đây rốt cuộc là quái vật gì? (1)

Những người khác nghi ngờ Cố Dương là chuyện rất bình thường.
Dù sao bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Cố Dương có bao nhiêu thủ đoạn.
Chỉ có một đám thiên kiêu đều là người Sở quốc mới biết được át chủ bài của Cố Dương rốt cuộc có bao nhiêu phong phú!
Quyền chi áo nghĩa?
Đó chẳng qua chỉ là một lá bài trong đó mà thôi.
Mà lá bài tẩy cuối cùng vẫn là kiếm đạo!
Thiên tư kiếm đạo không gì sánh kịp!
Trên mặt bọn họ lộ vẻ hưng phấn.
Nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thân ảnh Cố Dương đang đứng ở trên sân.
Thậm chí ngay cả nháy mắt cũng không dám.
Chỉ sợ sẽ bỏ qua một chớp mắt đặc sắc nào đó!
Những người khác thì đều tò mò nhìn Cố Dương.
Bọn họ cũng muốn xem một chút.
Rốt cuộc Cố Dương nghiêm túc lên đến cùng là phải như thế nào?
Mà ngay lúc vạn chúng chú mục.
Cố Dương chậm rãi vươn tay.
Ngay khoảnh khắc sau.
Một tia sáng lóe lên.
Một thanh trường kiếm màu trắng bạc bỗng nhiên được hắn nắm trong tay.
Thân kiếm lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo.
Từng đợt khí tức huyền diệu tỏa ra.
Mà khi Cố Dương cầm Ngân Sương Kiếm trong tay.
Khí chất cả người hắn chính là đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cố Dương đứng ở trên không, một tay cầm kiếm, trong ánh mắt tràn đầy đạm mạc.
Toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức lăng lệ khủng bố mạnh mẽ.
Chỉ cần đứng ở nơi đó, đã cho người ta một loại khí chất sắc bén vô song!
Phảng phất như một thanh bảo kiếm tuyệt thế!
Lạnh như băng mà sắc bén!
Chứng kiến một màn này.
Nét mặt của Diệp Khuynh Thành cũng thay đổi rất nhiều.
Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện ra rung động.
Bởi vì...
Nàng lại cảm nhận được một cỗ uy hiếp từ trên người Cố Dương!
Cực hạn uy hiếp!
Đây là nàng chưa bao giờ cảm nhận qua trên người những thiên kiêu khác!
Cùng lúc đó.
Trên đài cao.
Ba lão già trợn tròn mắt.
"Bảo kiếm trong tay Cố Dương thế mà lại là thượng phẩm linh kiếm!"
"Linh kiếm thượng phẩm hiếm có biết bao nhiêu, không nghĩ tới nước Sở nho nhỏ... Lại có thể xuất hiện một thanh?"
"Đợi một chút... Thanh thượng phẩm linh kiếm này, có vẻ như là loại hoàn mỹ."
Một phen cẩn thận quan sát nghị luận.
Ba vị lão giả không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.
Biểu cảm của bọn họ đã có chút chết lặng.
Nguyên nhân không có gì khác.
Bọn họ đã thấy trên người Cố Dương quá nhiều chuyện rung động.
Bắt đầu từ trận chiến bách quốc đến bây giờ Cố Dương vẫn thể hiện ra thủ đoạn vượt xa tưởng tượng của bọn họ!
Quyền ý đại viên mãn, quyền pháp thiên cấp trung cấp viên mãn, đến về sau nửa thành quyền chi áo nghĩa thậm chí là một thành quyền chi áo nghĩa.
Đến bây giờ lại thêm một thanh linh kiếm thượng phẩm hoàn mỹ!
Rốt cuộc Cố Dương còn cất giấu bao nhiêu át chủ bài?
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng bọn họ lúc này.
Mà tất cả mọi người còn lại thì giờ phút này đều mở to hai mắt nhìn.
Mọi người vô cùng chấn động.
"Cái... cái gì?"
"Cố Dương còn biết dùng kiếm?"
"Moá ơi!"
"Hắn không phải là thiên kiêu luyện thể, quyền đạo yêu nghiệt sao?"
Hiển nhiên, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới.
Cố Dương thế mà còn có thể dùng kiếm!
Hơn nữa từ khí chất bắt đầu xuất hiện khi Cố Dương bắt đầu cầm kiếm chính là có thể nhìn ra.
Cố Dương ở phương diện kiếm đạo lĩnh ngộ tất nhiên không yếu được!
Nghĩ đến đây.
Tất cả mọi người nhất thời chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Cho nên... Cố Dương lúc trước vẫn luôn dùng quyền, hoàn toàn là đang lưu thủ?"
"Quá kinh khủng!"
"Át chủ bài của Cố Dương quả thực chính là tầng tầng lớp lớp nha!"
"Chứ còn gì nữa? Ta còn tưởng rằng hắn đã không có hy vọng lật bàn, không nghĩ tới hắn còn lưu lại chiêu này."
"Chẳng lẽ, kết quả của trận chiến đấu này... sẽ phát sinh biến hóa sao?!"
Từng đợt âm thanh nghị luận kịch liệt không ngừng truyền đến.
Trên đài tròn.
Cố Dương cũng không để ý đến sự rung động của người xung quanh.
Hắn đứng tại chỗ.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua Diệp Khuynh Thành.
Ngay khoảnh khắc sau.
Khí tức trong cơ thể hắn bất ngờ bộc phát ra.
Tu vi thuộc về một mình Bão Nguyên cảnh tầng mười ba cũng thình lình triển khai!
Chợt hắn nắm chặt Ngân Sương Kiếm.
Một kiếm...
Chém ngang trời!
"Trảm Thiên Kiếm Quyết thức thứ ba... Trảm Thương Khung!"
Cố Dương ánh mắt lạnh nhạt.
Ra tay không hề giữ lại.
Lập tức thi triển thức thứ ba trong Trảm Thiên Kiếm Quyết!
Mà nháy mắt khi Cố Dương vung kiếm chém ra.
Áo nghĩa của kiếm kinh khủng là không ngờ lại cùng bộc phát ra.
Thấy cảnh này, mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
"Nửa thành kiếm chi áo nghĩa!"
"Đây mẹ nó... Là người sao?!"
"Biến thái! Không phải... là biến thái trong biến thái!"
"Lĩnh ngộ được một thành quyền chi áo nghĩa thì không nói, thế nhưng ngay cả áo nghĩa của kiếm cũng đã lĩnh ngộ được nửa thành!"
"Lúc nào thì lĩnh ngộ áo nghĩa dễ dàng như vậy?"
Vô số âm thanh kinh hãi không ngừng vang lên.
Mà một kiếm kinh khủng này.
Cũng làm ba lão giả đột nhiên đứng dậy.
Kinh hãi không gì sánh được nhìn chằm chằm kiếm khí khủng bố ngang trời mà lên kia.
"Lĩnh ngộ viên mãn kiếm pháp thiên cấp cực phẩm!"
"Còn có nửa thành Kiếm chi áo nghĩa kia..."
"Ảo nghĩa này... chỉ sợ đã vượt qua Thượng phẩm, chính là một đạo kiếm ý tuyệt phẩm rồi!"
"Chuyện này chuyện này chuyện này..."
Ngực ba lão già không ngừng phập phồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận