Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 109 - Lay thiên động địa (2)

Đương nhiên linh thạch trung phẩm đương nhiên không thể mang đi mua đồ.
Dùng cho tu luyện mới thích hợp nhất.
"Đáng tiếc là trên đấu giá hội thứ tốt cũng không nhiều."
Cố Dương lắc đầu cảm khái một phen.
Sau đó, một cái hộp quen thuộc xuất hiện.
Cố Dương đưa tay mở ra.
Ngộ Kiếm thảo thình lình hiện lên trước mắt.
Lúc hộp gỗ xuất hiện, Cố Dương liền cảm nhận được dư vị kiếm ý nồng đậm bên trong.
Hơn nữa hắn còn phát hiện một bí mật cấp bậc càng sâu hơn!
Cố Dương thu hồi Ngộ Kiếm Thảo, chợt nhìn về phía Liễu Thiên Tướng đang ngẩn người ở bên cạnh.
Hắn không khỏi chậm rãi mở miệng hỏi: "Liễu sư huynh, đã không sao rồi."
Liễu Thiên Tướng nghe được thanh âm của Cố Dương, lúc này mới tỉnh táo lại.
Biểu cảm trên mặt có chút cứng ngắc.
"Khục khục, kia.... Cố sư.. Cố Dương, thực lực của ngươi bây giờ đã mạnh hơn so với trước!"
"Chúc mừng ngươi, lĩnh ngộ bảy thành quyền ý!"
Liễu Thiên Tướng vội vàng mở miệng nói.
Trong lòng cũng phức tạp.
Rõ ràng khoảng cách trở thành chân truyền của Cố Dương còn chưa đến hai tháng.
Kết quả...
Cố Dương cũng đã bỏ xa hắn, nếu nói lúc trước Cố Dương lĩnh ngộ bốn thành quyền ý cùng bốn thành kiếm ý, trong lòng hắn còn có một loại ngạo khí, cảm thấy nếu mình có thể đột phá Bão Nguyên cảnh có lẽ là có cơ hội đuổi kịp.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn nghĩ như vậy nữa!
Không thể so với Cố Dương!
Cố Dương căn bản không phải thiên tài bình thường!
Hắn hoàn toàn là một quái vật!
Yêu nghiệt!
"Liễu sư huynh nói đùa rồi, hiện giờ Hắc Long đấu giá hội đã chấm dứt, không biết Liễu sư huynh còn mở hội đấu giá loại lớn khác không?"
Cố Dương tò mò hỏi.
Liễu Thiên Tướng lắc đầu.
"Phụ cận chỉ có đấu giá hội Hắc Long một năm một lần, tạm thời không có đấu giá hội cỡ lớn khác."
"Thì ra là thế."
Nghe vậy Cố Dương khẽ gật đầu.
Hắn còn định tiếp tục đi đấu giá hội khác thử thời vận.
Hiện tại xem ra...
Dường như là không có cơ hội.
"Cho nên Cố Dương, bây giờ trở về sao?"
Liễu Thiên Tướng dò hỏi.
"Không cần, Liễu sư huynh ngươi trở về trước đi, ta còn phải đi Hắc Long thành một chuyến xử lý chút chuyện."
"Được, vậy sư huynh đi trước một bước."
Liễu Thiên Tướng nghe vậy cũng liên tục gật đầu.
Hắn ta vội quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Liễu Thiên Tướng hấp tấp không thể chờ đợi rời đi, Cố Dương cũng không nhịn được nảy lên ánh mắt quái dị.
Mình kinh khủng đến vậy cơ à?
Sao lại có cảm giác Liễu sư huynh sợ mình như vậy?
Nhưng Cố Dương làm sao biết được.
Liễu Thiên Tướng đâu phải sợ hắn?
Mà là áp lực như núi đấy!
Thử hỏi ngươi và một siêu cấp thiên kiêu ngộ tính mười phần biến thái đang đứng cùng một chỗ.
Toàn diện bị nghiền ép!
Thời thời thời khắc khắc cảm nhận được chênh lệch giữa các ngươi, quả thực là bị đả kích đến thủng cõi lòng, nếu như tiếp tục ở cùng một chỗ với Cố Dương, Liễu Thiên Tướng sẽ không nhịn được hoài nghi chính mình là phế vật.
Giống như so sánh với Cố Dương... chính mình có vẻ như là phế vật.
Cố Dương không để ý Liễu Thiên Tướng nghĩ như thế nào.
Hắn không trực tiếp quay về phủ.
Mà là quay đầu đi về phía thành Hắc Long.
Trực tiếp đi tới hiện trường Hắc Long đấu giá hội.
Nhân viên công tác nhìn thấy Cố Dương vội vàng tiến lên tiếp đãi.
"Cố Dương đại nhân, xin hỏi ngài có chuyện gì cần giúp không?"
"Ừm, ta muốn hỏi một chút... Ngộ Kiếm Thảo mà buổi đấu giá các ngươi khi nãy đã bán đấu giá, có biết xuất thân từ nơi nào, được sinh ra từ bao nhiêu năm trước không?"
Cố Dương chậm rãi hỏi.
Nghe thấy vậy, nhân viên công tác rùng mình, chợt bất đắc dĩ lắc đầu.
"Xin lỗi đại nhân, ta chỉ là một nhân viên công tác bình thường, không biết những thứ này, chẳng qua vấn đề này, ta nghĩ Nhạc đại nhân sẽ biết."
"Mời ngài đi theo ta."
Cố Dương thấy vậy, cũng đi theo nhân viên công tác đi vào hậu trường hội đấu giá.
Trong một căn phòng xa hoa quý phái.
Đang có một người trẻ tuổi mang theo đồ đạc của mình bày ra đấu giá.
Còn đối diện với người trẻ tuổi này lại có một ông lão râu bạc, nhìn qua thứ mà người trẻ tuổi mang đến.
Nhìn thoáng qua liền không kiên nhẫn khoát tay áo.
"Không được, niên đại không đủ, giá trị quá kém, không đủ tư cách tiến vào đấu giá hội Hắc Long chúng ta."
Nghe đến đó, người trẻ tuổi kia lập tức rời đi với vẻ ủ rũ.
Nhân viên công tác cũng vội vàng dẫn Cố Dương đi vào.
"Nhạc đại nhân, làm phiền rồi, vị này là Cố Dương Cố đại nhân xếp hạng thứ ba mươi trên Anh Tài Bảng, hắn có chuyện muốn thỉnh giáo ngài."
Nhân viên công tác vội vàng khom lưng tôn kính nói.
"Xếp hạng ba mươi Anh Tài Bảng?"
Nghe nhân viên công tác nói, lão giả được gọi là Nhạc đại nhân lông mày chau lên.
"Ngươi lui xuống đi."
Hiển nhiên là nhân viên công tác rời đi.
Ánh mắt hắn chợt quan sát Cố Dương một phen.
Sau đó lộ ra vẻ tươi cười.
"Như vậy vị Cố đại nhân này, ngài muốn hỏi cái gì?"
Thái độ của hắn thay đổi ôn hòa hơn rất nhiều.
Ánh mắt còn mang theo vẻ lấy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận