Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 1080 - Một tay trấn áp Thánh Tiêu (2)

Thánh Tiêu nghe thấy lời này, giận tím mặt, cảm thấy mình bị khinh thường.
Tu sĩ ở đây cũng là thổn thức không thôi.
Cố Dương tuổi tác là nhỏ nhất trong mọi người ở đây, nhưng mà, hắn lại đã đứng ở góc độ 'Đại nhân' đối đãi với đệ nhất thiên kiêu đương thời, cái này thật đúng là làm cho người ta cảm thán vạn phần, cảm thán thế sự vô thường.
"Thánh Tiêu tiểu tử, bình tĩnh. Thực lực của hắn đã đạt tới cấp bậc Tiên Vương, ngươi không thể nào là đối thủ của hắn. Cho dù là ta ra tay, cùng lắm là bảo vệ ngươi thôi, ngươi không cần phải vì tranh cường háo thắng, lộ ra toàn bộ át chủ bài của mình."
Trong đầu Thánh Tiêu, thanh âm Hỏa lão lại vang lên.
"Càng đừng nói, giữa các ngươi cũng không có cừu oán gì, ngươi cần gì chấp nhất với hắn không buông."
Hỏa lão nói xong, tinh thần Thánh Tiêu cũng chấn động, khôi phục lại tinh thần.
"Ta biết rồi."
Thánh Tiêu hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm.
"Cố Dương, lần này coi như ta thua, nhưng ta sẽ không từ bỏ đuổi theo."
Lập tức, mặt mũi Thánh Tiêu tràn đầy kiên định, trầm giọng nói.
"Ta sẽ không để ý người khác đuổi theo. Bởi vì, ta cho các ngươi thời gian, các ngươi cũng khó quên được bóng lưng của ta"
Cố Dương hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt lên tiếng.
Thánh Tiêu nắm tay lại, không nói một lời.
Hắn cũng biết, khi đối mặt với Cố Dương đã đạt tới cảnh giới Đại Đế liền có chiến lực Tiên vương như vậy, muốn vượt qua hắn hoàn toàn chỉ là một trò cười.
Dù sao, mặc dù hắn có tu luyện tới cảnh giới chuẩn Tiên Vương thì nhiều lắm cũng chỉ nắm giữ chiến lực Tiên Vương mà thôi.
Mà Cố Dương hôm nay đã có được chiến lực Tiên vương.
Càng đừng nói, tốc độ tăng lên thực lực của loại người này quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn tuyệt vọng.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều là thổn thức.
Cố Dương thật sự là quá biến thái, cho dù là tồn tại đi lên thứ mười đại đạo Đế Bia, ở trước mặt hắn, cũng không có gì khác với sâu kiến, ngay cả tư cách so sánh cũng không có.
Nhìn thấy Thánh Tiêu trầm mặc, Cố Dương liền dời ánh mắt, không để ý hắn nữa.
Mặc dù nói trên người Thánh Tiêu cũng có đại cơ duyên, cũng có Chuẩn Tiên Đế khí không trọn vẹn.
Nhưng loại cơ duyên này ở trong mắt Cố Dương hôm nay, có cũng được mà không có cũng không sao.
Bởi vì, hắn có tự tin sau khi tiến vào Táng Tiên sơn thì hắn sẽ thu được cơ duyên càng lớn hơn.
Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ một lần nữa đạt được tính chất bay vọt.
Trong lúc im lặng chờ đợi, không biết đã qua bao lâu, Táng Tiên sơn đột nhiên xuất hiện dị biến kinh người.
Trên bầu trời Táng Tiên sơn, đột nhiên nứt ra một cái miệng hố to.
Trong miệng hố to này, phát ra tinh hà lấp lánh vô tận vũ trụ, cực kỳ chói mắt, còn có khí tức Thượng Cổ thoát ra, khiến người ta kinh hãi.
"Táng Tiên sơn mở ra rồi, chúng ta mau vào thôi."
Thấy Táng Tiên sơn mở ra, một ít tu sĩ đều lộ vẻ kích động trên mặt, không chút do dự bay lên, phóng tới miệng hố to.
Thánh Tiêu cũng không nói một lời, không chút do dự xông vào trong đó.
"Chúng ta cũng đi thôi, sau khi tiến vào Táng Tiên sơn thì khu vực truyền tống cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng mà, ta lưu lại một tia ấn ký trên người của ngươi, sẽ tìm được ngươi trong thời gian ngắn nhất."
Cố Dương cũng mở to mắt, nhìn Linh Khê một cái, lạnh nhạt lên tiếng.
"Đương nhiên, nếu ngươi không gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không đi qua."
Dừng một chút, Cố Dương lại mở miệng nói lần nữa.
"Ta biết rồi."
Linh Khê gật đầu.
Cố Dương khẽ vuốt cằm, không nói thêm gì nữa, cũng lách mình tiến nhập vào trong miệng hố.
Theo Cố Dương tiến vào, hắn cảm giác có một cỗ lực lượng kinh khủng bao vây lấy hắn, muốn chuyển dời hắn đến nơi nào đó.
Đối với việc này, mắt Cố Dương lộ ra tinh mang, trực tiếp vận dụng Thời Không đại đạo chân ý cấp độ tiểu viên mãn, muốn chống đỡ loại lực lượng này.
Bởi vì, hắn cảm ứng được, sức mạnh này ẩn chứa đạo vận thời không khủng bố.
Mặc dù nói mức độ nồng đậm của nó không sánh bằng bàn tay hư ảo mà lúc ở hạ giới nhìn thấy, nhưng nó không thể khinh thường, có ích lợi rất lớn đối với hắn.
Nếu có thể mượn thứ này lĩnh ngộ ra thứ gì, có lẽ hắn có thể lĩnh ngộ được đại đạo thời không chân ý cấp độ đại viên mãn.
Chẳng qua, rất đáng tiếc, tiểu viên mãn đại đạo chân ý của Cố Dương tuy rằng không tệ, nhưng chung quy là khó có thể cùng lực lượng khủng bố này so sánh, sau khi giằng co trong ngắn ngủn, bị trực tiếp ném ra ngoài.
Chớp mắt tiếp theo, Cố Dương đã đi tới một mảnh tiên sơn trải rộng.
"Thật sự là đáng tiếc, nếu như thời gian dừng lại ở nơi đó lâu hơn một chút, có lẽ ta có thể lĩnh ngộ được chân ý đại đạo thời không đại viên mãn rồi."
Cố Dương nhìn thiên khung xa xăm, có chút tiếc hận.
"Thôi bỏ đi, lối vào cũng chỉ là một cơ duyên nhỏ mà thôi, nếu có thể lấy được cơ duyên chân chính bên trong Táng Tiên sơn này, thực lực của ta mới có thể phát sinh chất biến, có hi vọng đặt chân vào tầng thứ Chuẩn Tiên Đế."
Lập tức, Cố Dương thu liễm nỗi lòng, nhìn về một phương hướng nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận