Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 195 - Luyện đan! Cách dùng chính xác của hệ thống (1)

Cứ như vậy.
Tin tức Cố Dương thu phục Yêu thú Nguyên Hải Cảnh thập trọng đỉnh phong đã truyền khắp Sở quốc.
Lúc đó Sở Hoàng cùng Sở Linh Nhi mới trở lại Hoàng Thành.
Chính là biết được tin tức này.
Nhất thời trên mặt lộ ra vẻ quái dị.
"Tên nhóc này... đúng là quái vật!"
Sở Hoàng càng nhịn không được, trào phúng một câu.
Gã mặc dù chỉ cho Cố Dương một con đường, nhưng cũng không ngờ Cố Dương lại thật có thể thu phục yêu thú.
Hơn nữa hắn nhớ rõ ở Yêu Thú Sơn Mạch phía nam có thể đạt tới Nguyên Hải cảnh tầng mười cũng chỉ con Diễm Linh Ưng kia chứ?
Độ khó bắt giữ Diễm Linh Ưng vượt xa so với những yêu thú khác.
Rốt cuộc Cố Dương là làm như thế nào?
Sở Hoàng trong lòng sợ hãi thán phục không thôi, nhưng đồng thời cũng có chút cảm thấy bất đắc dĩ.
Người so với người thực sự đáng tức chết mà!
Sau khi thu phục Diễm Linh Ưng.
Cố Dương liền trở nên vô cùng nhàn rỗi.
Ngày thường cũng không có chuyện gì khác để làm.
Về phần tu luyện hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian trên phương diện tu luyện.
Không bằng tìm kiếm một ít linh dược hoặc đan dược có thể tăng cường thiên phú.
"Hả? Đan dược?"
Cố Dương vừa mới nghĩ tới đây, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.
Lập tức trong mắt lóe lên hào quang.
"Đúng vậy!"
"Sao ta không tự mình luyện đan?"
Cố Dương bỗng vỗ đùi, bỗng nhiên nghĩ đến.
Lấy năng lực sửa đổi hôm nay của hắn, luyện đan đối với hắn mà nói độ khó căn bản không tính là bao!
Hơn nữa, hôm nay tài nguyên của hắn có hạn chế, muốn đột phá cũng không có khả năng gửi gắm hy vọng tìm được thiên tài địa bảo có thể phá cảnh.
Nếu như mình luyện đan thì có thể tự mình giải quyết được hai vấn đề!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Dương lập tức có chút không nhịn được.
Có điều Hạo Nam châu không có cái gọi là liên minh luyện đan.
Đan dược của Hạo Nam Châu trên cơ bản đều là mua từ bên ngoài.
Về phần tự chủ luyện chế không phải ai cũng có thể luyện chế được.
"Trước tiên đi hoàng thành tìm Sở Hoàng hỏi thử xem, vừa vặn xử lý xong hết rồi."
Cố Dương chậm rãi đứng dậy.
Chợt đi tìm Sở Lưu Vân dặn dò một câu.
Sau đó lại nói mấy câu với Diễm Linh Ưng.
Sau đó liền mang theo Diễm Linh Ưng chưa thành niên, trực tiếp bước lên đường tiến về hoàng thành.
Lưu Vân Tông.
Sở Lưu Vân nhìn theo bóng lưng Cố Dương và Diễm Linh Ưng đang bay nhanh rời xa.
Trong ánh mắt cũng tràn đầy cảm khái.
Không biết lần sau gặp lại... Cố Dương sẽ cường đại đến mức nào?
Nhớ lại những ngày này Cố Dương một đường trưởng thành, hắn nhất thời thán phục không thôi.
Đây quả thực không phải một người bình thường có khả năng đạt được!
Trên đường.
Cố Dương ngồi ở trên lưng Diễm Linh Ưng.
Tuy rằng con Diễm Linh Ưng này còn chưa trưởng thành, nhưng tốc độ không kém mẫu thân nó chút nào.
Cho dù là phi chu cũng không thể sánh bằng tốc độ phi hành toàn lực của nó.
Tuy nhiên ở những phương diện khác cũng cần rèn luyện một chút.
Cho nên sau khi đến biên giới Sở quốc,
Cố Dương liền vẫy vẫy tay với nó.
"Đi đi, tự mình đi chơi chung quanh đi, qua vài ngày ta lại đến tìm ngươi."
"Vâng, chủ nhân!"
Âm thanh non nớt vang lên trong đầu.
Ngay sau đó, Diễm Linh Ưng liền vỗ hai cánh, bay lượn tận chân trời.
Trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Thấy vậy, Cố Dương cũng không khỏi cười một tiếng, thu hồi ánh mắt, đi tới Hoàng Thành, Cố Dương ngay lập tức tìm được Sở Hoàng.
Sở Hoàng đương nhiên là vô cùng mừng rỡ.
Lập tức mời Cố Dương vào hoàng cung.
Mà tất cả mọi người trong hoàng cung đối với vị Phò mã gia trong truyền thuyết này đều biết rất rõ.
Trên đường đi cũng có không ít người lộ vẻ tò mò.
Dù sao thì bây giờ Cố Dương cũng đang nổi tiếng bên ngoài.
Cho dù là người trong hoàng thất cũng không khỏi sinh ra hiếu kỳ và thán phục.
Chẳng qua Cố Dương không nghĩ tới Sở Hoàng lại trực tiếp bố trí chung một chỗ với Sở Linh Nhi.
Lúc Sở Hoàng nói ra chuyện này, toàn thân Sở Linh Nhi đều trở nên gần như đỏ bừng, xấu hổ tới cực điểm.
Mà Cố Dương cũng có chút ngoài ý muốn.
Chẳng qua hắn lại tỏ ra thập phần lạnh nhạt.
Dù sao thì hắn và Linh Nhi cũng đã là phu thê, chỉ là chưa thành thân mà thôi.
Đã là phu thê rồi, ở cùng nhau không phải rất bình thường sao?
"Ha ha, vậy ta liền không quấy rầy nữa."
Sở Hoàng mỉm cười, liền xoay người chuồn mất.
Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại Cố Dương cùng Sở Linh Nhi.
Quan hệ của hai người cũng nhanh chóng gần lại.
Sáng sớm.
Một tia nắng rơi xuống phòng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Sở Linh Nhi tràn đầy hạnh phúc, rúc vào bả vai của Cố Dương.
"Hôm nay dẫn ta đi dạo một lát?"
Cố Dương vuốt mái tóc mềm mại của Sở Linh Nhi, chậm rãi nói.
"Được nha."
Lúc này, Sở Linh Nhi nhẹ gật đầu.
Thay đổi y phục, ăn xong bữa sáng, hai người liền dắt tay nhau xuất cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận