Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 487 - Cái gọi là Thánh ngắt chương, tỷ muội Hoàng Thanh cho không, chúng thiên kiêu ghen tị (2)

"Thanh Phong Thánh Tôn này, nếu đi viết tiểu thuyết, nhất định có thể tìm được đầy lưỡi dao trong phòng, ngắt chương giỏi thật!"
Cố Dương vừa đang muốn hóng nghe, kết quả con hàng này liền cắt đứt.
Quả thực quá đáng!
Cố Dương lắc đầu, buồn bực thu hồi thạch ngọc vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Rồi sau đó tìm cơ hội nhìn xem nội dung bên trong có những gì.
Còn về việc sau Vương cảnh mới có thể hiểu mà Thanh Phong Thánh Tôn đã nói tới, với hắn thì chưa chắc đã như vậy.
Đúng lúc này.
Một luồng ánh sáng nhu hòa bao phủ thân thể hắn.
Cố Dương cũng hiểu, mình sắp bị truyền tống ra ngoài rồi.
Hắn im lặng chờ đợi trong chốc lát.
Quả nhiên, bạch quang hiện lên.
Cố Dương mở mắt ra, thân ảnh của mình bất ngờ đã xuất hiện ở trước Kình Thiên Tháp.
Mà trong nháy mắt lúc Cố Dương vừa mới truyền tống ra.
Vô số đạo ánh mắt trong nháy mắt rơi trên người Cố Dương.
Trong ánh mắt kia, nghiễm nhiên là tràn đầy kính nể cùng ngưỡng mộ!
"Phu quân, chúc mừng ngươi đăng đỉnh!"
Diệp Khuynh Thành nhìn thấy điều này, vội vàng không ngừng vọt tới.
Một đầu đâm vào trong ngực Cố Dương.
Nhìn thấy vậy, vô số thiên kiêu đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Mà bên kia, Tinh Cửu Vân đang nắm đồ vật gì đó chuẩn bị tiến lên thấy vậy, bước chân không khỏi dừng lại.
Nhưng rất nhanh, nàng lấy hết dũng khí đi tới.
"Cố công tử, chúc mừng ngươi phá vỡ kỷ lục, không chỉ thành công đăng đỉnh bảng chủ của Kình Thiên Bảng, còn làm được chuyện đăng đỉnh Kình Thiên Tháp mà tất cả thiên kiêu Đông Hoang Vạn Vực cũng chưa từng làm được!"
Tinh Cửu Vân nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Dương lại tràn ngập nhu tình.
Nhìn thấy điều này, Cố Dương cũng không khỏi nao nao.
Hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn.
Dù sao trước đây hình như hắn và Tinh Cửu Vân cũng chưa từng nói chuyện như vậy nhỉ?
Chỉ miễn cưỡng nói vài lời...
Tinh Cửu Vân còn sử dụng đôi mắt Huyễn Tinh tra xét chính mình, còn bị phản phệ.
Theo lý mà nói, chẳng phải Tinh Cửu Vân đang khó chịu với mình sao?
Trong lòng Cố Dương không khỏi có chút nghi hoặc.
Tâm tư của nữ nhân, thật đúng là đoán không ra.
Nghĩ đến điều này, Cố Dương cũng chỉ khẽ gật đầu.
Diệp Khuynh Thành đứng bên cạnh Cố Dương, ánh mắt mang ý cười nhìn một màn này.
Nhìn đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tinh Cửu Vân cũng hơi đỏ lên.
Dường như có chút xoắn xuýt.
Dù sao chung quanh có nhiều người như vậy.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, cô đã lấy hết dũng khí.
Rồi đưa một khối ngọc thạch trong tay cho Cố Dương.
"Cố công tử, đây là một khối Truyền âm thạch, sau này mong rằng có thể qua lại nhiều hơn với ngươi, hy vọng ngươi có thể nhận nó!"
Tinh Cửu Vân đỏ mặt đưa cho Cố Dương.
"Ách..."
Cố Dương nhất thời sửng sốt một chút.
Còn Diệp Khuynh Thành bên cạnh lại len lén tựa vào lỗ tai Cố Dương nói: "Phu quân, Tinh Cửu Vân này yêu ngươi! Đang thổ lộ với ngươi đấy!"
Nghe đến đây, Cố Dương liền càng ngỡ ngàng.
Chậc?
Còn có chuyện như vậy nữa à?
Nghĩ đến đây, Cố Dương không khỏi đánh giá Tinh Cửu Vân đang cúi đầu trước mặt, ngay cả cổ cũng đỏ ửng.
Luận dung mạo, hiển nhiên Tinh Cửu Vân phù hợp với danh xưng đệ nhất mỹ nữ của Thanh vực.
Dung mạo được coi là đỉnh tiêm.
Còn về phần dáng người...
Ánh mắt Cố Dương không khỏi trầm xuống.
Hízzz....
Có chút thú vị!
Hình như không có lý do gì không chấp nhận đây.
Cố Dương mỉm cười, liền nhận lấy viên truyền âm thạch mà Tinh Cửu Vân đưa cho.
Chẳng qua vừa tiếp nhận.
Đám thiên kiêu chung quanh lại vang lên từng tràng tiếng kinh hô.
"Thật hâm mộ! Đệ nhất mỹ nhân Thanh vực chúng ta, bây giờ sợ là sẽ danh hoa có chủ rồi!"
"Mỹ nhân xứng anh hùng, đây không phải rất bình thường sao?"
"Có thể khiến Tinh Cửu Vân chủ động biểu đạt tâm ý... Cũng chỉ có thể là yêu nghiệt như Cố Dương mà thôi."
"Nếu ta là nữ nhân thì tốt rồi, có thể ôm đùi Cố Thiên Kiêu!"
"Đậu xanh... Ngươi cách ta xa một chút!"
Đám thiên kiêu nhìn thấy mà chỉ biết hâm mộ trong mắt.
Hoàng Nguyệt và Hoàng Thanh bên kia cũng vội vã đi tới.
Sau khi đi tới trước mặt Cố Dương.
Ánh mắt của hai người bỗng dừng lại trên người Diệp Khuynh Thành một lát.
Trong mắt lộ ra kinh ngạc và vui mừng.
Nhưng ngay lập tức các nàng lại vội vàng nhìn về phía Cố Dương.
"Cố công tử."
Hoàng Nguyệt vô cùng lễ phép khẽ khom người với Cố Dương, giọng nói cũng có chút ôn nhu nhẹ nhàng.
Khiến người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.
"Chúc mừng ngươi thành công đăng đỉnh Kình Thiên Tháp, không bao lâu nữa, chỉ sợ đại danh của ngươi sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Hoang vạn vực."
"Ha ha, may mắn mà thôi."
Cố Dương nghe vậy, cũng hơi chắp tay khiêm tốn nói.
Về phần Hoàng Thanh, thì đứng ở một bên bĩu môi, cố ý không nhìn Cố Dương.
Nhưng trên thực tế lại là không ngừng dùng dư quang đảo qua khuôn mặt của Cố Dương.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
"Đúng rồi Cố công tử."
Hoàng Nguyệt giờ phút này bỗng nhiên mở miệng.
"Hả? Thế nào Hoàng Nguyệt cô nương?"
Cố Dương nghi hoặc hỏi.
Diệp Khuynh Thành đứng bên cạnh Cố Dương, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Rõ ràng, nàng đã nhìn ra...
Hai tên tình địch lại tới nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận