Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 229 - Sửa đổi tam đại áo nghĩa! Tiến về Huyền Điểu vương triều (2)

Mà lúc trước khi hắn nói chuyện phiếm với Sở Hoàng, cũng nghe nói trong bách quốc chi chiến, người ta tiến vào trong bí cảnh để tỷ thí.
Nói không chừng đến lúc đó có thể kiếm được một ít linh dược thích hợp, có thể giúp cho mình trực tiếp đột phá Nguyên Hải cảnh.
Thời gian ba ngày thoáng cái là qua.
Hoàng cung.
Quảng trường trung tâm to như vậy.
Lúc này đã tụ tập không ít người.
Trong đó Cố Dương đứng ở bên cạnh Sở Hoàng.
"Hôm nay các ngươi phải khởi hành tiến về Vương triều Huyền Điểu, tham gia trận chiến bách quốc lần này!"
"Bởi vì Bạch Thiên Hồng chết đi, cho nên người cầm đầu liền do Cố Dương đến đảm nhiệm, chư vị có dị nghị gì không?"
Sở Hoàng có khí thế đứng ở trên cao, thần sắc lạnh nhạt mở miệng hỏi.
Đứng phía dưới chính là tất cả thiên kiêu Sở quốc.
Nghe thấy lời Sở Hoàng nói, thần sắc của bọn họ lập tức khác nhau.
Ánh mắt cũng có vẻ khá quái dị.
Ý kiến?
Có thể có dị nghị gì sao?
Ngươi cho rằng chúng ta không biết Bạch Thiên Hồng là do Cố Dương giết sao?
Nhất là Hà Vệ, biểu cảm lúc này cũng không biết nói gì.
Để Cố Dương dẫn đội, hắn chính là cầu còn không được.
Nào còn có cái gì mà dị nghị.
Cho nên rất hiển nhiên.
Không ai lên tiếng.
Nhìn thấy vậy, Sở Hoàng cũng không bất ngờ.
"Ừm, đã như vậy, các ngươi liền chuẩn bị lên đường đi."
"Sau đó Cố Dương sẽ đuổi kịp các ngươi"
"Sở Việt, ngươi dẫn bọn hắn đi trước đi."
Sở Hoàng nói với một nam tử trẻ tuổi.
Mà rõ ràng hắn chính là Sở Việt đại hoàng tử Sở quốc!
Lần này hắn cũng lựa chọn tham gia trận chiến bách quốc!
Thực tế hắn cực kỳ trác việt, hiện giờ mới chỉ hai mươi ba tuổi mà đã là tu sĩ Bão Nguyên Cảnh tầng bảy.
Thiên tư đã gần với Bạch Thiên Hồng.
Nhưng với tư cách là hoàng tử nước Sở, tên của hắn sẽ không được Bách Hiểu các thu nhận vào Anh Tài bảng.
"Vâng! Phụ hoàng!"
Sở Việt lập tức chắp tay.
Rồi bỗng nhìn Cố Dương với ánh mắt sùng bái cung kính.
Cuộc chiến bách quốc trước kia trên cơ bản là Sở quốc của hắn chỉ có thể đi ngang qua sân khấu.
Sau đó nhìn thiên kiêu các quốc gia tranh phong.
Nhưng lần này...
Có lẽ sẽ hoàn toàn khác biệt!
Rất nhanh.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Việt.
Một chiếc phi chu xa hoa của hoàng thất hiện ra trước mắt tất cả thiên kiêu.
"Các vị, đi theo ta lên đi."
Sở Việt lạnh nhạt nói một câu, liền dẫn một đám thiên kiêu leo lên phi chu của Hoàng thất, đi trước về hướng Huyền Điểu vương triều.
Nhìn thấy điều này, Cố Dương cũng hơi ngẩn ra.
"Bệ hạ, người đây là?"
Cố Dương khó hiểu nhìn về phía Sở Mộ.
Còn Sở Mộ thì mỉm cười.
Chợt chắp tay về phía hư không cách đó không xa.
"Hoàng thúc, có thể chuẩn bị khởi hành rồi."
Ngay khoảnh khắc sau.
Một bóng người nhanh chóng chạy ra từ trong hoàng cung sau lưng hắn ta.
Cố Dương hơi ngẩn ra.
"Linh Nhi? Ngươi đây là..."
"Hì hì, phu quân, ta cũng phải đi Huyền Điểu vương triều nha."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Linh Nhi tràn đầy sự hưng phấn và kích động.
Chạy đến bên người Cố Dương, trực tiếp nắm lấy tay Cố Dương.
Cùng lúc đó.
Trên không trung, một bóng người áo đen cũng chậm rãi xuất hiện.
"Cuối cùng cũng chuẩn bị lên đường rồi sao? Lão phu chờ ở đây đã lâu rồi."
Lão giả áo đen chính là Hoàng thúc của Sở Mộ - Sở Phong!
Đây cũng là suy nghĩ của Sở Mộ.
Sở Phong chính là một trong những cường giả Đan Hư cảnh mà hoàng thất Sở quốc bọn hắn cất công che giấu.
Mặc dù chỉ là Đan Hư cảnh tầng một.
Nhưng chuyến này đi theo đại quân đến Huyền Điểu vương triều.
Nếu như xảy ra chuyện gì, Sở Phong cũng ít nhiều có thể bảo vệ được thiên kiêu Sở Quốc.
Đương nhiên.
Quan trọng hơn là có Sở Phong ở bên cạnh bảo vệ, an toàn của Sở Linh Nhi cũng được đảm bảo.
Nhìn thấy vậy.
Cố Dương cũng hiểu ra.
Nhất thời không nhịn được lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Chẳng qua hắn cũng không để ý điểm này.
Ngược lại, Sở Linh Nhi có thể đi theo hắn tới Huyền Điểu Vương triều, việc này cũng làm cho lòng hắn có chút vui vẻ.
Dọc theo con đường này mình cũng không đến mức nhìn một đám đại lão gia.
"Cố Dương, ngươi rất không tệ!"
"Cuộc chiến bách quốc lần này... Nhưng toàn bộ nước Sở chúng ta phải trông cậy vào ngươi đó!"
Sở Phong hết sức hài lòng đánh giá Cố Dương, chợt trong giọng nói tràn đầy tán thưởng.
"Những tiểu tử kia, đi làm nền rồi."
Trong lúc nói chuyện, Sở Phong dĩ nhiên không để những con thiên kiêu còn lại vào mắt.
Nhưng điều này cũng rất bình thường.
"Đương nhiên."
Cố Dương nghe vậy cũng không khỏi cười cười, hơi chắp tay.
"Tốt rồi, đã như vậy... vậy thì lên đường luôn đi."
"Đúng rồi Cố Dương, nghe nói ngươi thu phục một con Diễm Linh Ưng làm thú cưỡi, ngươi muốn ngồi phi thuyền hay là?"
Sở Phong nghĩ tới điều gì đó, không khỏi hỏi.
Hắn làm cường giả Đan Hư cảnh, làm sao có thể phát hiện không phải Diễm Linh Ưng một mực dạo chơi phụ cận hoàng thành đâu?
Nghe đến đó, Cố Dương cũng nhếch miệng cười.
"Phi Chu vẫn nên để tiền bối hưởng thụ đi, ta và Linh Nhi ngồi trên lưng Diễm Linh Ưng là được."
"Ừm ừm!"
Sở Linh Nhi cũng liên tục gật đầu, hận không thể một mực ở cùng Cố Dương.
Nhìn thấy vậy.
Trên mặt Sở Hoàng cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Sở Phong thì ngẩn ra, sau đó bật cười lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận