Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 223 - Tuyệt đại thiên kiêu Diệp Khuynh Thành, sửa đổi tu vi vạn năm! Dị biến kinh người (2)

Phát giác được điểm này, Cố Dương khẽ nhíu mày.
"Chẳng lẽ là vì âm linh thể?"
Sở Hoàng chỉ nói với hắn là sau khi âm Linh Thể trưởng thành, song tu có thể giúp bạn lữ đạt được thiên tư căn cốt, nhưng những phương diện khác một mực không đề cập tới.
Nhưng xem tình huống tu luyện của Sở Linh Nhi lúc trước, tám chín phần là vì âm Linh Thể rồi.
Mà ngay lúc Cố Dương ghé sát vào cẩn thận quan sát.
Dường như Sở Linh Nhi đã nhận ra điều gì.
Vội vàng đình chỉ tu luyện.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn của Cố Dương đã rọi vào mắt.
Rẹt!
Lập tức, gương mặt xinh đẹp của Sở Linh Nhi đỏ bừng lên.
"Phu... Phu quân? Sao chàng không trở về nói một tiếng?"
Cố Dương mỉm cười.
"Còn không phải là bởi vì ta muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ sao."
Sau một trận vui đùa.
Cố Dương cùng Sở Linh Nhi nằm ở trên giường.
"Tình hình tu luyện của ngươi, có chuyện gì xảy ra?"
Cố Dương dẫn đầu phá vỡ bình tĩnh hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm, phụ hoàng nói nguyên nhân là thể chất của ta, đợi sau khi ta trưởng thành thì tốt rồi."
Sở Linh Nhi nhanh chóng trả lời.
Nhưng từ giọng nói của nàng cũng có thể nghe thấy được một chút lạc lõng.
Tu vi của nàng cũng không tính là cao.
Chỉ có Bão Nguyên cảnh tầng ba.
Cho dù ở trong hoàng thất Sở Quốc, nàng vẫn là coi như ở cuối xe.
Mặc dù nói nàng với tư cách là Thất công chúa cũng không cần tu vi cao bao nhiêu.
Nhưng từ sau khi trở thành phu thê với Cố Dương, nàng ta liền bắt đầu lo được lo mất.
Cố Dương ưu tú như thế, thân là nương tử, nàng làm sao có thể cản trở phu quân?
Nàng cũng muốn trở nên cường đại, chí ít cũng có thể bảo vệ bản thân!
Cố Dương cũng nhận thấy được ý nghĩ của Sở Linh Nhi.
Một tay lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của Sở Linh Nhi.
"Mặc kệ thế nào, ngươi đều là nữ nhân của Cố Dương ta, điểm này đã đủ rồi."
"Không cần suy nghĩ nhiều."
Nghe được lời của Cố Dương.
Đôi mắt Sở Linh Nhi lập tức lóng lánh nhìn Cố Dương.
Phát ra một tiếng ừ nhỏ như muỗi kêu.
"Cảm ơn phu quân."
Nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Sở Linh Nhi, ánh mắt Cố Dương chớp động.
Một đêm yên lặng.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Cố Dương đã rời giường.
Đi tới phòng bên cạnh ngồi xếp bằng.
Ngay khoảnh khắc sau.
Bàn tay hắn vẫy một cái.
Một quả trái cây kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Bảo dược cấp năm Uẩn Thần Quả.
Bảo dược uẩn dưỡng thần hồn.
Dùng xong có thể tăng lên linh hồn lực của mình.
Chẳng qua trước khi phục dụng, tâm niệm Cố Dương vẫn theo thói quen vừa động.
"Thay đổi Uẩn Thần Quả, thời gian là... Vạn năm sau!"
Trong nháy mắt xác nhận sửa đổi.
Uẩn Thần Quả trong tay Cố Dương nhất thời phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Uẩn Thần Quả tự thân màu xanh.
Trên người còn có những đường vân huyền diệu.
Mà bây giờ từng đạo hoa văn kia vậy mà phảng phất như sống lại vậy.
Dẫn dắt chúng hướng về phía chung quanh.
Sau đó phát triển dần.
Lại là ngưng tụ ra một quả màu đỏ rực như lửa ở bên cạnh!
Sau đó một màn kinh dị hiện lên trước mắt.
Hai quả một xanh một đỏ nối liền thành một thể, rơi vào lòng bàn tay của Cố Dương.
"Chuyện này... biến dị?"
Cố Dương có chút chấn kinh.
Sửa đổi xong Uẩn Thần Quả này vạn năm chẳng lẽ đã phát sinh biến dị?
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Dương khẽ động.
Năng lực nhìn thẳng vào vận mệnh trực tiếp phát huy.
Nhìn về phía hai quả trái cây trước mắt.
Nhất thời mấy dòng văn tự hiện ra trước mắt.


Uẩn Thần Quả, sau vạn năm đắm chìm, sinh ra biến dị, ngưng kết thêm một quả là Thiên Khải quả, có tác dụng thoát thai hoán cốt, tăng hiệu quả căn cốt.

"Thật đúng là biến dị!"
Nhìn thấy điều này, Cố Dương nhất thời kinh ngạc không gì sánh được.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới... Một trái Uẩn Thần Quả ẩn chứa công năng chữa trị thần hồn, vậy mà lại phát sinh biến dị trong dòng sông thời gian vạn năm.
Hơn nữa còn ngưng tụ được một Thiên Khải quả có thể tăng căn cốt thiên tư.
"Quả thực là trời cũng giúp ta."
Cố Dương cũng nhịn không được cảm khái.
"Không biết Thiên Khải quả này còn sửa được không?"
Cố Dương bỗng nhiên tâm huyết dâng trào.
Thử sửa chữa lại Thiên Khải quả.
Kết quả là như chìm vào biển rộng, chẳng có hiệu quả gì.
"Được rồi, xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi."
Cố Dương lắc đầu.
Sau đó thì không hề do dự.
Hắn bỏ Uẩn Thần quả và Thiên Khải quả trước mắt vào trong miệng.
Răng rắc.
Cố Dương cắn nát.
Chợt nhanh chóng bắt đầu nhai nuốt.
Lập tức, hai trái cây lớn chừng quả đấm bị Cố Dương nhanh chóng tiêu diệt.
Nuốt vào bụng.
Nhất thời hai luồng năng lượng vô cùng huyền diệu lục tục hiện ra.
Trong đó có một đạo bay thẳng đến mi tâm của Cố Dương.
Đương nhiên đó là hiệu quả của Uẩn Thần Quả.
Mà một luồng năng lượng khác lại uẩn dưỡng toàn thân Cố Dương.
Cố Dương chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu khô nóng lên.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều bắt đầu nóng lên.
Cả người giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Nhưng năng lượng huyền diệu trong đầu lại bao trùm thần hồn Cố Dương.
Đem loại đau đớn như thiêu đốt này ngăn cách ở bên ngoài.
Cố Dương chỉ cảm thấy cả người mình một mặt ở thiên đường, một mặt ở địa ngục.
Quả thực là Băng Hoả lưỡng trọng thiên.
Đau cũng vui sướng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận