Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 1135 - Vạn Thế Luân Hồi

Luân Hồi Tiên Tháp cấm bay, Cố Dương tất nhiên biết.
Nhưng hắn không thèm để ý.
Lấy thực lực hắn bây giờ, đã có thể bỏ qua loại uy áp không tận lực phát ra từ Luân Hồi Tiên Tháp này.
Cho nên, hắn bay thẳng qua.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Dương đúng là không chật vật rơi xuống mặt đất, mà vững vàng bay về phía cửa tháp, trực tiếp rơi vào phía trước.
"Cái này, làm sao có thể!?"
"Vì sao Cố Dương không bị cấm bay?"
"Chẳng lẽ, hắn mới là người hữu duyên sao? Tiên tháp đối với người hữu duyên, sẽ không sinh ra áp bách?"
Rất nhiều tu sĩ, kể cả Tiên vương cũng không dám tin, tự lẩm bẩm.
Thánh Tiêu há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Không hổ là Cố Dương nha, mặc kệ hắn làm ra hành động vĩ đại gì, đều là chuyện rất bình thường."
Thánh Tiêu chỉ có thể lẩm bẩm tự nói.
Hỏa lão cũng gật đầu cảm khái.
Giờ phút này, Cố Linh Nhi sau lưng Cố Dương cũng nhìn thấy Cố Dương, cả người nàng đều ngây ngẩn, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Cố Dương cũng tới.
Hơn nữa hắn thế mà có thể bay... Điều này sao có thể.
"Ngươi trở về đi, Tiên Đế khí này, ngươi mang đi không được."
Cố Dương nhìn thẳng vào Cố Linh Nhi, lạnh nhạt mở miệng.
"Tiếp tục đi, đạo thương trên người ngươi sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng tới thành tựu của ngươi trong tương lai."
"Ta..."
Cố Linh Nhi nắm tay, vẻ mặt không cam lòng.
"Nàng rất muốn phản bác Cố Dương một câu 'Không tới thời khắc cuối cùng, tiên tháp thuộc về ai còn chưa biết’.
Nhưng Cố Linh Nhi nhớ tới Cố Dương biến thái, chênh lệch trên hai phương diện, nàng lại cảm thấy có Cố Dương ở đây, chính mình đích xác không có chút hy vọng nào.
Đừng nói chi, Cố Linh Nhi có đạo cốt trời sinh có thể cảm nhận được rõ ràng, Cố Dương lại trở nên mạnh mẽ, hơn nữa trở nên mạnh mẽ hơn không chỉ là nửa điểm một điểm.
Đồng thời, thể chất của hắn dường như cũng phát sinh một loại lột xác nào đó, hết sức kinh người.
Cuối cùng Cố Linh Nhi mím môi, không cam lòng nhìn Cố Dương một cái, xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy một màn này, rất nhiều tu sĩ đều mặt mũi tràn đầy vẻ thổn thức.
Không thể nghi ngờ thiên phú của Cố Linh Nhi.
Chỉ là, rất đáng tiếc, nàng và Cố Dương thân ở cùng một thời đại.
Vậy thì, nhất định sẽ bị trấn áp.
Cố Dương không nhìn Cố Linh Nhi thêm, hắn chỉ bình tĩnh nhìn về phía Luân Hồi Tiên Tháp, cất bước đi vào.
Tu sĩ ở đây thấy thế, cả đám đều hết sức chăm chú nhìn chằm chằm, sợ bỏ lỡ mảy may chi tiết.
Đồng thời, bọn họ cũng tò mò không biết Cố Dương có thể thu phục Luân Hồi Tiên Tháp hay không.
Giờ phút này, Cố Dương vừa mới tiến vào bên trong Luân Hồi Tiên Tháp, tầm mắt của hắn phát sinh biến hóa.
Hắn nhìn thấy, không phải kết cấu bên trong tháp, mà là một con đường ngựa xe như nước, làm cho Cố Dương hơi sửng sốt.
Lập tức, Cố Dương lại phát hiện, lực lượng của hắn thế mà biến mất không thấy.
Một cảm giác suy yếu chưa từng có xuất hiện trong lòng hắn, cảm thấy rất mệt mỏi.
"Thì ra là thế, luân hồi, luân hồi, đây là khảo hạch Luân Hồi Tiên Tháp sao?"
Để cho ta trải nghiệm nhiều lần luân hồi xem sau đó có thể bảo vệ bản tâm hay không.
Cố Dương nhìn thế giới quen thuộc đã lâu không thấy, ánh mắt của hắn thanh tịnh, thần sắc không thay đổi.
"Này, Cố Dương, ngươi ở đây ngây ngốc cái gì chứ? Đi, online đi, hôm nay ta gánh ngươi lên bạch kim."
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, để cho Cố Dương nhìn lại.
Đó là một thanh niên đeo kính mắt, hai mắt thâm quầng càng dễ làm người khác chú ý.
"Tằng Lệnh Đông sao, đúng là hoài niệm."
Cố Dương nhìn người tới, khẽ thở dài.
Kiếp trước, hắn chỉ là một tên lập trình viên phổ thông, cả ngày vui vẻ, nghỉ rồi thì cùng bạn cùng phòng chơi trò chơi.
"Ngươi đang thì thầm cái gì đấy, kỳ hạn khó có được, chúng ta phải chơi thật sảng khoái mới được."
Tằng Lệnh Đông kéo theo Cố Dương nói.
Đối với chuyện này, Cố Dương cười cười, cũng không kháng cự.
Nếu hắn không cảm giác được lực lượng của mình, như vậy, chỉ có thể dung nhập vào.
Cố Dương có chút suy đoán.
Luân Hồi khảo hạch của Luân Hồi Tiên Tháp không cần ngươi nghĩ cách phá vỡ như thế nào, mà phải nghĩ cách trải qua ngàn tỷ luân hồi mà không tiêu diệt, phải bảo vệ bản tâm.
Thời gian lưu chuyển.
Trong nháy mắt, hơn năm mươi năm trôi qua, Cố Dương đã tám mươi tuổi.
Ở trong hơn năm mươi năm này, Cố Dương làm buôn bán, trở thành một phương phú hào, lấy vợ sinh con, hiếu kính lão nhân, nhàn nhã sống qua ngày, cuối cùng giống như người bình thường, bệnh tật quấn thân, nằm ở trong phòng bệnh.
Sinh mệnh đã đi vào đếm ngược.
Nhìn thê tử cùng con cháu không ra hình thù gì ở bên giường khóc, Cố Dương tâm tình cũng có chút phức tạp, nhưng thủy chung bình tĩnh.
Cuối cùng, Cố Dương rõ ràng cảm giác sinh mệnh lực của mình dần dần suy yếu, tầm mắt cũng đen lại.
Đây là lần đầu tiên hắn thể nghiệm sinh lão bệnh tử giống như phàm nhân.
Cảm giác tử vong, thật không dễ chịu.
Cảm giác sắp tử vong kia cũng khiến cho người khắc sâu ký ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận