Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 744 - Chí Tôn chi đạo, sửa chữa trăm triệu năm! Thực lực tăng vọt (1)

Nơi đó giữa không trung.
Rõ ràng là một nhẫn trữ vật màu tím xoay tròn.
Lúc này...
Trong tầm mắt Cố Dương, trên nhẫn trữ vật lại lóe ra trận trận quang mang kỳ dị.
Thấy vậy.
Cố Dương không khỏi hơi nhíu mày.
"Có đồ tốt à?"
Thần niệm hắn hơi trầm xuống, trực tiếp tiến vào nhẫn trữ vật.
Sau đó không lâu.
Hắn lật tay phải một cái.
Một viên ngọc kì quái rõ ràng rơi vào lòng bàn tay hắn.
"Hửm?"
Cố Dương vốn tưởng rằng lợi dụng vận mệnh chi lực, có thể trong nháy mắt nhìn ra khối ngọc thạch này là vật gì.
Kết quả...
Xem xét một phen, đúng là không nhìn thấy bất kỳ tin tức gì.
Nhưng không thể nghi ngờ.
Viên ngọc thạch này nhất định không phải phàm vật!
"Không nghĩ tới trên thân Huyền Kiếm Nhất kia lại có bảo bối bực này."
Trong lòng Cố Dương không khỏi mừng rỡ.
Đây xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau đó Cố Dương lại điều tra trong trữ vật giới chỉ của Nam Cung Vân cùng Lý Tử Yên một phen, cũng không phát hiện vật phẩm cùng loại.
Sau đó khẽ lắc đầu.
Nghĩ đến cũng đúng, loại bảo bối kỳ lạ bậc này, làm sao có khả năng mỗi người đều có một cái chứ?
Nghĩ đến điều này, hắn cũng là không vội vàng sửa lại miếng ngọc thạch kia.
Dù sao...
Còn có những đồ vật quan trọng hơn đang chờ hắn.
Nghĩ đến đây, Cố Dương quay đầu nhìn về phía đại điện truyền thừa khổng lồ.
Nói đúng ra đây là gian phòng từng của Huỷ Diệt Thánh Tôn.
"Vào xem xem."
Cố Dương cũng không dừng lại quá lâu.
Liền lên đường hướng đại điện kia đi đến.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Cố Dương chậm rãi dùng sức đẩy cửa đại điện ra.
Sau khi đi vào đại điện.
Nhất thời chính là có vô số mùi thơm đặc thù xông vào mũi.
Cố Dương không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Rõ ràng phát hiện ra nơi này không phải là đại điện, hoàn toàn chỉ là một mảnh tiểu thiên địa!
Bên trong có núi có sông, và có đủ loại kỳ trân dị thú.
Thậm chí còn có cả vườn thuốc chuyên dùng để trồng trọt.
Trong đó có không ít linh dược quý trọng phát triển khỏe mạnh.
Chợt liếc mắt nhìn lại...
Cố Dương còn tưởng rằng mình đã tới sai chỗ.
Nhưng rất hiển nhiên, nơi này lưu lại khí tức nồng đậm của Hủy Diệt Thánh Tôn.
Không ngờ lại là địa phương mà Hủy Diệt Thánh Tôn từng dừng chân.
Trong ánh mắt Cố Dương đại phóng kim mang.
Chợt, ánh mắt, chính là lướt qua vô số linh chi thảo dược, rơi vào trên một tòa nhà gỗ nhỏ cách đó không xa.
Mà cơ duyên lớn nhất dường như chính là chỉ nơi này.
Nhìn thấy vậy, trong ánh mắt Cố Dương cũng không khỏi hiện ra một tia chờ mong, chợt vội vàng đi tới phía trước.
Trước căn nhà gỗ nhỏ đặt một cái bàn gỗ.
Trên bàn gỗ có đặt một phiến đá.
Mà chỗ cơ duyên kia rõ ràng là chỉ hướng phiến đá này!
Có điều trên bàn gỗ ngoài việc có phiến đá này.
Còn có một quyển thư tịch ố vàng phong cách cổ xưa.
Trên bìa sách, rõ ràng là viết mấy chữ to vặn vẹo


Một Đời Của Nhị Ngưu


?
Cố Dương không khỏi sắc mặt cổ quái.
Tên sách này...
Sao cứ có vẻ không phù hợp với thể diện của Hủy Diệt Thánh Tôn lắm?
Nhưng khí tức của Hủy Diệt Thánh Tôn trên đó thật sự là thật.
Suy tư một phen, Cố Dương ngược lại cũng không nóng nảy đi xem xét phiến đá.
Mà trước tiên mở cuốn thư tịch cổ xưa tên là Một Đời Của Nhị Ngưu kia ra xem xét.
Trang thứ nhất, mắt thấy một loạt văn tự xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhìn qua dường như có người vẫn chưa viết chữ rành rọt viết lại trên đó.
Bởi vì có chút nguệch ngoạc, cũng không hiểu viết cái gì.
Cố Dương tiếp tục lật vài trang.
Phát hiện liên tục vài trang đều là như vậy.
Điều này không khỏi khiến Cố Dương có chút mê man.
Chẳng lẽ sách này là Hủy Diệt Thánh Tôn nhặt được ở đâu?
Vậy Hủy Diệt Thánh Tôn ít nhiều có chút thú vị.
Đang lúc Cố Dương cảm thấy thư tịch không có tin tức gì hữu dụng, ý định ngừng đọc đột nhiên, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ.
Rốt cục đã nhìn thấy một nhóm văn tự có thể lờ mờ nhận ra.
"... Hiện nay, cuối cùng cũng lĩnh ngộ truyền thừa, hiểu được bí ẩn của thần triều thượng giới, Nhị Ngưu trong lòng rung động, muốn bước vào con đường tu hành, trở thành một giới tu sĩ, nhưng đường xá khó khăn, không biết có thể thành công..."
Nhìn thấy vậy, Cố Dương như có điều suy nghĩ.
Mặc dù chữ không nhiều.
Nhưng lượng tin tức lại không ít.
Cố Dương trong lòng mơ hồ có một ít suy đoán.
Nhưng tin tức quá ít, vẫn chưa thể xác định xuống.
Vì vậy hắn có chút hứng thú tiếp tục lật xem.
"... Hôm nay, Nhị Ngưu rốt cuộc y theo phương pháp truyền thừa của thần triều thượng giới, thành công luyện thể đến cực hạn, cũng tụ khí thành công, rốt cuộc bước lên con đường tu hành, chẳng qua Nhị Ngưu xem trong truyền thừa giảng, tu hành một đường cần ý chí kiên định, cho nên Nhị Ngưu tính đặt cho mình một cái tên, tên gì tốt đây?"
Nhìn thấy vậy, con mắt Cố Dương lập loè quang mang.
Tiếp tục nhìn xuống.
"...Nhị Ngưu là kẻ tục tằng, đặt tên càng không am hiểu, vì thế liền tham khảo một phen từ trong truyền thừa của thần triều, từ nay về sau, Nhị Ngưu liền gọi là 'Hủy Diệt', ừm, rất khí phách, Nhị Ngưu rất thích..."
Khi dòng văn tự này hiện lên trước mắt.
Cố Dương cũng hoàn toàn xác định.
Tác giả quyển sách này, chính là Huỷ Diệt Thánh Tôn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận