Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 269 - Cố Dương vs Diệp Khuynh Thành, trận chiến truyền kỳ (3)

Mà những người xem khác, lại thuần túy trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Dù sao bọn họ cũng nhìn không ra được điểm gì.
Chỉ có thể nhìn ra được.
Cố Dương rất trâu bò.
Mà Diệp Khuynh Thành lại bộc phát ra thủ đoạn lợi hại hơn nhiều!
Trên cầu thang.
Sở Thần Tiêu cũng sợ hãi thán phục không thôi.
"Coi bộ... Ta vẫn là quá coi thường nàng ta."
"Cũng đúng, hiện giờ một năm trôi qua, ta dậm chân tại chỗ, nhưng nàng... chưa bao giờ đình chỉ đề thăng!"
Hắn lắc đầu nhịn không được cảm khái.
Nhưng đồng dạng, hắn cũng cảm khái không thôi đối với thực lực mà Cố Dương biểu hiện ra.
Hóa ra hai người này đều là thâm tàng bất lộ.
Mà mình chẳng qua chỉ là đá kê chân cho hai người bọn họ mà thôi.
Hồi tưởng lại trận chiến một năm trước.
Tâm tình của Sở Thần Tiêu cũng trở nên càng ngày càng khổ sở.
Một bên khác, từng đợt âm thanh nghị luận kịch liệt cũng truyền đến.
"Đây là thực lực chân chính của Diệp Khuynh Thành sao?"
"Quá kinh khủng! Chẳng trách sẽ luôn chiếm vị trí đứng đầu Huyền Điểu bảng."
"Tên Cố Dương này cũng không yếu, không biết ai có thể giành được thắng lợi cuối cùng?"
"Khuynh Thành nhất định có thể thắng!"
Diêu Tuyết với tư cách là bạn thân của Diệp Khuynh Thành, đương nhiên là không có gì bất ngờ mà đứng về phía Diệp Khuynh Thành.
Mà những thiên kiêu khác đối với điều này cũng không có dị nghị quá lớn.
Dù sao...
Mặc dù Cố Dương biểu hiện ra ngộ tính đủ yêu nghiệt, nhưng vẫn là câu nói kia.
Tu vi quá thấp.
Thực lực cách biệt quá lớn.
Cho dù là lĩnh ngộ một thành áo nghĩa, nhưng cũng khó mà bù đắp chênh lệch tu vi thật lớn!
Mà ngay khi bọn họ đang thảo luận.
Băng sương cự long khủng bố dĩ nhiên đã va chạm ầm ầm với Ma Long ngập trời kia!
Hàn khí và quyền kình kịch liệt va chạm cùng nhau, lực trùng kích kinh khủng không ngừng bộc phát ra chung quanh.
Ba gã lão quái Đan Hư cảnh vẫn canh giữ bên cạnh đài tròn đầu đầy mồ hôi, tay chân luống cuống không ngừng thúc giục bản mạng nguyên đan ngăn cản!
Cũng may chỉ là một ít dư uy.
Nếu là trực diện va chạm thì chỉ sợ ba người bọn họ phải liên thủ đối kháng mới có thể miễn cưỡng gánh chịu được.
Bây giờ chỉ là một chút uy thế còn lại, đối với bọn họ mặc dù cũng có áp lực, nhưng cũng không tính là quá lớn.
Hai đạo khí tức kinh khủng đan xen vào nhau.
Nhưng nó cũng không kéo dài quá lâu.
Cuối cùng.
Vẫn là một kiếm kia của Diệp Khuynh Thành cao hơn một bậc.
Băng Sương Cự Long há miệng cắn nát Ma Long.
Ngay lập tức hàn khí lạnh như băng kia trực tiếp hướng về phía Cố Dương quay cuồng mà đi.
"Một kiếm đóng băng vạn vật sao?"
Cố Dương cảm thụ được hàn ý kinh người trước mắt.
Chậm rãi đưa tay.
Lại phát hiện động tác của mình đều biến thành chậm chạp vô cùng.
Tiếng lẩm bẩm của hắn vừa mới vang lên.
Trên thân thể ngưng kết ra từng đạo sương lạnh kinh người.
Sau một lát.
Cả người hắn trực tiếp bị đóng băng ngay tại chỗ.
Không nhúc nhích.
Giống như một tòa băng điêu.
Chứng kiến một màn này.
Vô số người sợ hãi thán phục.
"Một kiếm này... quá kinh khủng!"
"Ngay cả một thành quyền chi áo nghĩa cũng không thể ngăn cản...Đây là thực lực của Diệp Khuynh Thành sao?!"
"Quả nhiên, Diệp Khuynh Thành mới là thiên kiêu số một của vương triều Huyền Điểu, hoàn toàn xứng đáng.Cố Dương Ngộ Tính yêu nghiệt, nhưng tu vi quá thấp, vẫn không sánh bằng Diệp Khuynh Thành."
"Chiến đấu... kết thúc."
Tiếng nghị luận của mọi người truyền đến.
Theo bọn họ thấy, Cố Dương đã thua rồi.
Dù sao bị một kiếm của Diệp Khuynh Thành đóng băng.
Nghĩ hẳn cũng không có thủ đoạn phản kháng.
Nhưng trên đài cao.
Ánh mắt ba lão già lại ngưng lại.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào Cố Dương bị đóng băng.
Tuy nhìn qua Cố Dương đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt đối xấu.
Nhưng mà...
Cố Dương dường như cũng không bị ảnh hưởng quá lớn?
Trên đài.
Diệp Khuynh Thành vẫn cầm kiếm trong tay, không thu kiếm.
Đôi mắt đẹp của nàng rơi vào trên người Cố Dương, cẩn thận đánh giá.
Ngay sau đó, đồng tử nàng hơi co rụt lại.
Ngay sau đó, từng đợt khí tức bén nhọn mãnh liệt nổi lên.
Sau đó...
Rặc rặc rặc rặc!
Băng sương thình lình vỡ vụn.
Từng khối băng trực tiếp rơi từ trên người Cố Dương xuống.
Cuối cùng, tất cả băng sương đều bị chấn nát rơi xuống đất.
Mà Cố Dương cũng khôi phục bình thường.
Hắn vận động gân cốt một chút.
Cảm nhận được vết kiếm trên thân cùng với khí tức băng sương sâu tận xương tủy.
Cũng không khỏi có chút cảm khái.
"Một kiếm này, đích xác cường hãn."
Cố Dương tán thưởng một câu.
Nghe vậy, ngược lại Diệp Khuynh Thành không có cảm xúc gì.
Mà là tò mò đánh giá Cố Dương.
Chiêu kiếm này của mình không thể nào làm hắn bị thương được?
Rốt cuộc thể phách của Cố Dương đã mạnh mẽ tới trình độ nào?
"Có điều... Cũng coi như là lý giải thủ đoạn của ngươi."
Cố Dương lộ ra vẻ tươi cười.
"Cũng không sai biệt lắm nên nghiêm túc rồi."
Cố Dương vừa dứt lời.
Bên kia Diệp Khuynh Thành nhất thời nhịn không được, mặt lộ vẻ cổ quái.
Mặc dù một kiếm này của mình không làm y bị thương.
Nhưng cũng tuyệt đối không dễ chịu gì mới phải chứ?
Trong tình huống bị chính mình áp chế... lại còn có thể nói ra những lời như vậy.
Vẻ mặt của Diệp Khuynh Thành lại trở nên nghiêm túc.
Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Cố Dương không phải loại người ăn nói lung tung.
Chẳng lẽ là nói...
Hắn còn che giấu thủ đoạn?!
Mà những người xung quanh khác sau khi nghe được lời này của Cố Dương.
Nhất thời trên mặt một đám lộ ra vẻ quái dị.
Tên này hay nhỉ!
Hắn ta lại bắt đầu rồi!
Lời này là...
Chẳng lẽ vừa rồi Cố Dương vẫn luôn không có nghiêm túc?
Một phần mười quyền chi áo nghĩa còn không nghiêm túc?
Ngươi mẹ nó đang đùa đấy à?
Tuy rằng lời Cố Dương làm màu lúc trước nay đều bị đánh chật vật rồi.
Nhưng lời nói trước mắt này vẫn khiến cho vô số người nghi ngờ trong lòng.
Trên cầu thang.
Một đám thiên kiêu Huyền Điểu bảng cũng mang thần sắc quái dị.
"Cố Dương này thật đúng là đoán không ra nha."
"Các ngươi cảm thấy điều hắn nói là nhảm, hay thật sự có át chủ bài?"
"Hắn cũng đã xuất ra một thành quyền ý, còn có thể có át chủ bài nào nữa? Thật sự cho rằng lá bài tẩy là cải trắng sao?"
Bọn họ nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên cũng không xem trọng Cố Dương.
Dù sao Cố Dương cũng đã lấy ra nhiều át chủ bài như vậy.
Chỉ sợ gia sản đều bị móc rỗng rồi?
Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng còn có át chủ bài mới?
Mà đúng lúc này.
Bên kia, thiên kiêu Sở Quốc nghe được những lời này lập tức lộ ra vẻ mặt kích động.
Đến rồi!
Lại tới rồi!
Rốt cục Cố Dương cũng phải làm thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận