Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 800 - Chí Tôn cơ duyên! Trấn Ngục cấm địa! Thiếu nữ mù đường (3)

Bởi vì đám người trước mắt này lại có cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh!
Mà người nọ, chính là thanh niên nam tử ở giữa!
"Mau nhìn, Đoạn công tử, không nghĩ tới ở rừng núi hoang vắng này, lại có thể gặp được nữ tử cực phẩm như thế!"
Bên cạnh nam tử trẻ tuổi, sau khi một cường giả Hoàng Cảnh nhìn thấy Đỗ Nguyệt Ngưng thì ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng quay đầu lại nói với nam tử trẻ tuổi.
"Ta có mắt nhìn thấy, còn cần ngươi nhắc nhở?"
Nam tử thanh niên được gọi là Đoạn công tử lạnh lùng nói.
Nhất thời, tên cường giả Hoàng cảnh kia lập tức cúi đầu không dám nói gì nữa.
Đoạn công tử ngẩng đầu ưỡn ngực, có chút tự tin đi tới trước mặt Đỗ Nguyệt Ngưng.
"Không sai."
"Gương mặt rất tinh xảo, dáng người cũng rất tốt, là loại hình bổn công tử thích."
"Tên của ngươi là gì?"
Đoạn công tử không kiêng nể gì cả, liếc mắt nhìn Đỗ Nguyệt Ngưng từ trên xuống dưới, trực tiếp hỏi.
"Đầu óc có bệnh!"
Đỗ Nguyệt Ngưng nghe được lời Đoạn công tử nói, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một tia phản cảm, không chút nghĩ ngợi, quay đầu muốn rời khỏi.
"Ngươi dám bất kính với Đoạn công tử? Muốn chết sao!"
Nghe thấy Đỗ Nguyệt Ngưng nói vậy, sắc mặt vài tên cường giả Hoàng cảnh bên cạnh Đoạn công tử lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này bọn hắn lớn tiếng quát.
Mà Đoạn công tử thấy vậy lại khoát tay áo.
Trong ánh mắt cũng có một tia âm trầm hiện lên.
Hiển nhiên, hắn cũng có chút khó chịu đối với chuyện này!
Đoạn Chính Hà hắn là ai?
Hắn chính là siêu cấp thiên kiêu đứng thứ chín trong Kim Viêm bảng!
Ở trong Kim Viêm Thần Triều vang danh vô số.
Coi như là Kim Viêm thần triều, cũng phải đối với hắn lễ nhượng ba phần, thậm chí còn từng mời hắn gia nhập Thần triều!
Thân phận của hắn tôn quý cỡ nào.
Hôm nay gặp một nữ tử bình thường ở nơi rừng núi hoang vắng này, dám lộ ra bất tuân đối với mình?
"Rất tốt!"
"Đã rất lâu rồi không có ai dám làm như vậy với Đoạn Chính Hà ta rồi."
"Đã như vậy... Ta sẽ cho ngươi một cơ hội."
"Hoặc là hiện tại quỳ trên mặt đất cầu xin làm thị nữ của Đoạn Chính Hà ta, hoặc là chết!"
Bình thường có người dám nhục mạ bản thân như thế.
Đoạn Chính Hà sẽ không chút do dự trực tiếp ra tay xé nát hắn.
Nhưng nữ tử trước mắt này không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, dáng người cũng có chút cực phẩm.
Xem như là nữ tử cực phẩm hiếm có.
Cho nên...
Hắn đại phát thiện tâm, cho nàng điều kiện lựa chọn.
Tin tưởng chỉ cần là người bình thường, đều sẽ biết nên chọn như thế nào.
Nghĩ đến đây, trên mặt Đoạn Chính Hà không khỏi hiện ra một nụ cười tự tin.
Chỉ là khi bọn họ suy nghĩ nữ tử trước mắt sẽ trả lời thế nào, lại ngạc nhiên vô cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Bởi vì thân hình Đỗ Nguyệt Ngưng đã hoàn toàn biến mất!
Phát giác được điểm này.
Sắc mặt Đoạn Chính Hà lập tức trở nên xanh mét.
Hắn còn cảm nhận được khí tức của Đỗ Nguyệt.
Nhất thời hắn vẫy tay một cái.
"Đuổi theo!"
"Dám không nhìn ta, đúng là không biết sống chết!"
"Đúng rồi, nhớ đừng hạ sát thủ, bản công tử còn chưa có hưởng thụ một phen!"
Trong ánh mắt Đoạn Chính Hà hiện ra một tia tàn nhẫn.
Còn mấy tên Hoàng cảnh bên cạnh hắn cũng liên tục gật đầu.
Lập tức mấy người bọn họ không chút do dự phóng về phía Đỗ Nguyệt Ngưng vừa bỏ chạy!
"Không ngờ lại khai triển một màn máu chó như vậy."
Một màn này đương nhiên cũng bị Cố Dương ẩn ở một bên chú ý.
Nguyên bản gã còn tò mò không biết Đỗ Nguyệt Ngưng bị đuổi giết như thế nào.
Kết quả lại không nghĩ tới lại là máu chó như thế.
Nhưng mà cũng rất bình thường.
Với tư sắc bực này của Đỗ Nguyệt Ngưng, có thể khiến người khác chú ý cũng là chuyện hết sức bình thường.
Về phần ra tay, hắn đương nhiên sẽ ra tay.
Nhưng chắc chắn không phải là hiện tại.
Cố Dương biết rõ đạo lý dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cho nên hắn cũng không nóng nảy.
Dù sao nhìn từ cảnh tượng trong vận mệnh tương lai.
Đỗ Nguyệt Ngưng là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Keng!
Thân hình Cố Dương cũng trong nháy mắt biến mất.
Trong rừng cây.
Đỗ Nguyệt Ngưng thân hình mạnh mẽ, điên cuồng chạy trốn.
Giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy phẫn nộ cùng phiền muộn.
"Sao lại đụng phải loại chuyện này, thật sự là xui xẻo!"
Nàng nhịn không được chửi bậy một câu.
Mà đúng lúc này, tốc độ của Đoạn Chính Hà rõ ràng cực nhanh, rõ ràng là theo sát sau lưng Đỗ Nguyệt Ngưng.
"Từ bỏ đi, nếu ngươi bây giờ vẫn nguyện ý làm thị nữ của ta, có lẽ ta còn có thể cân nhắc thả ngươi một mạng."
Ánh mắt Đoạn Chính Hà sáng rực nhìn Đỗ Nguyệt Ngưng.
"Cút!"
Đỗ Nguyệt Ngưng đáp lại lời này cũng là đơn giản.
Chỉ thấy trên người nàng hiện lên từng điểm hào quang.
Rồi sau đó nàng giơ bàn tay xinh đẹp lên.
Hào quang kia liền bắn nhanh về phía Đoạn Chính Hà!
Thấy vậy, đồng tử Đoạn Chính Hà hơi co rụt lại.
Hắn có thể cảm giác được bên trong tia sáng này không hề tầm thường.
Chẳng qua khí tức toàn thân Đoạn Chính Hà cũng bất ngờ bộc phát ra.
Hắn vung tay lên, trực tiếp bóp nát quang mang trên không trung.
Nhưng tốc độ của hắn cũng vì vậy mà trở nên chậm chạp một chút.
"Thủ đoạn của gia hỏa này kỳ lạ thế sao?"
Đoạn Chính Hà khẽ cau mày.
Chợt lớn tiếng nói.
"Bao vây nàng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận