Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 274 - Toàn bộ át chủ bài, Diệp Khuynh Thành bại! (2)

Ngay sau đó, Diệp Khuynh Thành thình lình chém xuống một kiếm.
Hàn khí kinh khủng kia thình lình dũng mãnh tràn vào bên trong Linh kiếm trắng như tuyết.
Xuy xuy xuy!
Kiếm khí cực hàn kinh khủng phóng thẳng lên trời.
Một kích này cho dù là cường giả ngưng luyện ra Đan Hư cảnh thượng phẩm cũng khó có thể ngăn cản!
Thậm chí có thể sẽ bị một kiếm của nàng chém chết ngay tại chỗ!
Đây chính là uy thế kinh khủng ẩn chứa bên trong một kiếm này!
Một kiếm này chém ra.
Phảng phất như ngay cả thời không cũng bị băng phong!
"Một kiếm kinh khủng cỡ nào!"
"Đây chính là... Lực lượng huyết mạch Vương cảnh sao?"
"Quá kinh khủng! Một kiếm này... Ta không đỡ nổi!"
Lúc này, trên mặt ba gã cường giả Đan Hư cảnh gần đài tròn lộ ra vẻ kinh hãi.
Thậm chí không dám tới quá gần.
Bọn hắn chỉ sợ dựa vào quá gần sẽ bị luồng kiếm khí cực lạnh khủng bố tới cực điểm kia trực tiếp chém chết.
Một kiếm này của Diệp Khuynh Thành, rõ ràng cường hãn đến tình trạng này rồi!
Mà trên khán đài, mọi người đều tập trung chú ý vào câu nói này của Diệp Khuynh Thành.
"Diệp Khuynh Thành lại nói với Cố Dương... Xin chỉ giáo!?"
"Đây xem như đã tán thành thực lực của Cố Dương sao?"
"Sao ta cảm thấy... Như thế nào giống như là đệ tử cầu lão sư chỉ điểm vậy?"
"Chậc... Chẳng lẽ nói, Diệp Khuynh Thành đã tự nhận kiếm đạo không bằng Cố Dương sao?"
Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vô cùng hoảng sợ nhìn về phía đấu trường.
Chiêu kiếm kinh khủng đến cực điểm mà Diệp Khuynh Thành vừa thi triển ra kia.
Một kiếm này dù là cường giả Đan Hư cũng không cách nào chống lại.
Bộ dạng này giống như là cần thỉnh cầu chỉ điểm sao?!
Mà trong lúc vô số người xem không hiểu vì sao.
Trên đài tròn.
Cố Dương thấy một màn như vậy.
Khóe miệng lộ ra một tia cười nhàn nhạt.
"Một kiếm này không tệ."
Hắn lạnh nhạt mở miệng, Ngân Sương Kiếm trong tay cũng chấn động trên không trung.
Cổ tay hắn chợt khẽ động.
Một kiếm thình lình chém ra!
Khi kiếm xuất ra, một đạo áo nghĩa kinh khủng phảng phất có thể chém tận tất cả mọi sự vật trên thế gian lại bộc phát ra!
Đó chính là một thành Trảm Thiên áo nghĩa!
Trong nháy mắt Trảm Thiên áo nghĩa bùng nổ.
Ngân Sương Kiếm phát ra tiếng kiếm reo bén nhọn.
Ngay sau đó, một đạo kiếm khí màu bạc rộng ước chừng trăm mét vạch phá không trung phía chân trời, không gian không thể phá vỡ kia giờ phút này phảng phất như bị một phân thành hai.
Kiếm ngân sâu không lường được tựa như chém tan bầu trời!
Xuy xuy xuy!
Trảm Thiên kiếm khí bùng nổ trong nháy mắt.
Kiếm khí cực hàn vốn tỏa ra hào quang liền trong nháy mắt bị áp chế.
Trong nháy mắt đụng vào, liền bị chém nát dễ như trở bàn tay!
Rặc rặc rặc!
Rặc rặc rặc!
Thanh âm kiếm khí tan vỡ không ngừng vang lên.
Ngay khoảnh khắc sau.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành cũng không nhịn được mà đổi hướng, Linh kiếm trắng như tuyết trong tay suýt nữa đã bị đánh bay.
Thân hình nàng liên tục lui về phía sau.
Nhưng vào lúc này, một đạo Trảm Thiên Kiếm Ý lăng lệ ác liệt đến cực điểm trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng.
Nhìn thấy vậy.
Trong đôi mắt đẹp của nàng lập tức lóe ra vẻ hoảng sợ, cùng với... một tia tuyệt vọng.
Chẳng lẽ...
Ta phải chết ở chỗ này sao?
Trong lòng nàng lập tức dâng lên một loại cảm giác trước kia chưa từng có.
Nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ phút này, nàng dường như cảm giác được một trận gió nhẹ phất qua giữa lông mày.
Sau đó...
Không có sau đó.
Ủa?
Đây là có chuyện gì?
Trong lòng nàng nghi hoặc, chợt chậm rãi mở mắt ra nhìn qua.
Phát hiện một sợi tóc xanh chậm rãi rơi vào chóp mũi nàng.
"Ngươi, thua."
Thanh âm nhàn nhạt của Cố Dương chậm rãi truyền đến.
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Lại phát hiện...
Kiếm khí khủng bố tàn phá bừa bãi khắp nơi trên bầu trời vừa rồi, giờ phút này hoàn toàn tiêu trừ không còn.
Chỉ để lại một mảnh đất bừa bộn.
Nàng không biết xảy ra chuyện gì, theo lý mà nói!
Nàng ta vừa rồi hẳn là phải chết dưới một kiếm của Cố Dương mới đúng.
Nhưng mà...
Chính mình lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là... đã rụng một sợi tóc?
Mà ngay khi Diệp Khuynh Thành cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
Giờ phút này trên sân, tất cả mọi người đều nhìn đến choáng váng.
Có người trợn mắt.
Có người há to miệng.
Có người cằm đều sắp rơi xuống mặt đất.
Bọn họ không hẹn mà giống nhau, vẻ mặt rung động nhìn lên tràng đấu, nhìn bóng người trẻ tuổi kia, nhìn thấy những hình ảnh mà cả cuộc đời bọn họ khó quên được!
Thời điểm Cố Dương bộc phát ra một thành trảm thiên áo nghĩa, chính là chấn động vô số người!
Tất cả mọi người kinh hãi, Cố Dương thế mà còn có át chủ bài!
Hơn nữa còn là một thành trảm thiên áo nghĩa!
Quả thực là biến thái trong biến thái!
Thậm chí đã không tìm được từ nào khác để hình dung sự biến thái của Cố Dương.
Nhưng ngay sau đó...
Động tác sau đó của Cố Dương, lại làm cho tất cả mọi người choáng váng.
Cố Dương chém ra một kiếm.
Kiếm chiêu của Diệp Khuynh Thành lập tức bị chém nát.
Khi thấy luồng kiếm khí kinh khủng kia sắp đánh lên người Diệp Khuynh Thành.
Trong lòng bọn họ đều cảm khái.
Cho rằng ngày hôm nay Diệp Khuynh Thành chỉ sợ sẽ bỏ mạng tại đây!
Thậm chí ngay cả ba ông lão ngồi trên đài cao cũng sợ tới mức dồn dập xuất thủ, chuẩn bị thay Diệp Khuynh Thành ngăn cản chiêu này.
Nhưng cũng chính vào thời điểm một màn hết sức nguy hiểm này sắp sửa phát sinh...
Một màn khiến tất cả mọi người không thể tưởng tượng đã xảy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận