Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 283 - Điên cuồng sửa đổi, tăng lên khổng lồ! Diệp Khuynh Thành suýt nữa tự bế (2)

Cố Dương cũng không quá để ý.
"Như vậy, xem ra là nên đi ra rồi."
"Cũng đã một tháng trôi qua, hẳn là những tài liệu bên phía Đại trưởng lão cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?"
Ánh mắt Cố Dương lộ ra một tia hưng phấn.
Hắn kẹt ở Bão Nguyên cảnh lâu như vậy... Cuối cùng sắp đột phá đến Nguyên Hải cảnh!
Trong lúc cảm khái, Cố Dương cũng chậm rãi đi ra khỏi Tàng Kinh Các.
Chỉ là hắn ta mới vừa đi ra.
Hắn nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người xinh đẹp quen thuộc đang ngồi xếp bằng.
Dường như cũng nhận thấy Cố Dương xuất hiện.
Thân ảnh xinh đẹp kia chậm rãi đứng dậy.
Không ngờ lại là Diệp Khuynh Thành.
"Cố công tử, cuối cùng ngươi cũng xuất quan!"
Diệp Khuynh Thành mang theo chiến ý trên mặt, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Dương.
"Trải qua lần giao thủ trước kia với ngươi, ta đã có chút giác ngộ, bây giờ... Càng lĩnh ngộ được một phần mười Cực Hàn áo nghĩa, chúng ta tái chiến một trận!"
Chiến ý của Diệp Khuynh Thành rất mãnh liệt, nàng không hề do dự mà trực tiếp rút linh kiếm từ bên hông ra.
Mà chung quanh, bởi vì duyên cớ Diệp Khuynh Thành, nên đã sớm tụ tập không ít người.
"Bà mẹ nó! Ta bảo sao Diệp Khuynh Thành vẫn ngồi xổm bên ngoài Tàng Kinh Các làm gì, thì ra là đợi Cố Dương!"
"Các ngươi đã nghe Diệp Khuynh Thành nói chưa? Mới qua bao lâu mà nàng đã lĩnh ngộ được một thành áo nghĩa Cực Hàn?"
"Đây...là thiên kiêu sao?"
"Con mẹ nó thật đúng là đủ đả kích người! Cùng là hai mươi mốt tuổi, ta ngay cả kiếm ý cũng chưa từng lĩnh ngộ, kết quả người ta đã lĩnh ngộ được một thành áo nghĩa!"
"Ngươi có thể so với Diệp Khuynh Thành người ta sao?"
Từng đợt âm thanh bàn luận không ngừng truyền đến.
Vẻ mặt của bọn họ đều rất kích động.
Không ngờ chỉ là đến Tàng Kinh Các xem sách, lại có thể gặp được cảnh tượng này, không ít người trong bọn họ đều chỉ nghe nói về trận chiến sử thi của Cố Dương cùng Diệp Khuynh Thành một tháng trước, hôm nay có cơ hội tận mắt chứng kiến, tự nhiên là tràn đầy chờ mong.
"Mới vừa lĩnh ngộ được một thành áo nghĩa đã tới tìm ta đánh nhau sao?"
Cố Dương bất đắc dĩ nhún vai.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Áo nghĩa cực hàn kinh khủng trên người chính là trực tiếp bộc phát ra.
Trong nháy mắt.
Không khí chung quanh giống như trong nháy mắt bị đóng băng.
Người xem kịch xung quanh cũng sợ tới mức vội vàng lui về phía sau mấy nghìn mét.
Sợ sẽ bị lan đến.
Nếu như lan đến, không có tiền bối Huyền Điểu vương triều ra tay giúp bọn hắn chống cự!
Với thân thể nhỏ bé như bọn họ mà trực tiếp bị dư uy chấn chết cũng là chuyện rất bình thường.
"Cố công tử, xin chỉ điểm!"
Diệp Khuynh Thành lạnh giọng quát.
Linh kiếm trắng như tuyết trong tay chấn động.
Sương lạnh kinh khủng chính là ngưng tụ thành thực chất, xông lên mây xanh nhắm thẳng Cố Dương mà đi!
Không gian vào giờ khắc này phảng phất như hoàn toàn bị đóng băng.
Một luồng khí tức kinh khủng lập tức ập đến trước mặt.
Thấy vậy, Cố Dương nhịn không được lắc đầu.
Thần sắc lạnh nhạt, ngay lập tức lấy ra Ngân Sương Kiếm.
Rồi sau đó tùy ý chém xuống một kiếm!
"Đã như vậy, vừa vặn thử một lần kiếm chiêu ta mới ngộ ra đi."
"Trảm Thiên Kiếm Quyết thức thứ tư, Đoạn Vô Sinh!"
Cố Dương lạnh nhạt mở miệng.
Ngay khoảnh khắc sau.
Một thành Trảm Thiên áo nghĩa cũng lập tức bộc phát ra trong Ngân Sương Kiếm.
Đúng là Trảm Thiên Kiếm Khí kinh khủng kia nhưng nay lại mang theo một tia khí tức giống như tĩnh mịch!
Kiếm khí ngang trời, đến cả bầu trời cũng phải ảm đạm, không còn chút sinh cơ nào!
Nơi kiếm khí đi qua, mặt đất lập tức trở nên hoang vu.
Chứng kiến một màn này.
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ kinh hãi!
"Đây đúng là kiếm chiêu mà Bão Nguyên cảnh có thể thi triển ra!?"
"Thật là khủng khiếp! Quả thực giống như là địa ngục!"
"Kiếm chiêu vừa lĩnh ngộ được này, cái này... chính là thiên kiêu sao?"
"Một tháng Diệp Khuynh Thành đã lĩnh ngộ được một thành áo nghĩa Cực Hàn, còn Cố Dương... Vậy mà cũng lĩnh ngộ được một chiêu kiếm, hơn nữa nhìn điệu kiếm chiêu này, quả thực kinh khủng tới cực điểm!"
"Đúng là hai con quái vật!"
Thực lực những người này cũng không có mạnh bao nhiêu, cũng nhìn không ra chỗ khủng bố chân chính của chiêu này của Cố Dương.
Nhưng ở một nơi bình thường nào đó.
Mấy bóng người rõ ràng đang lặng yên quan tâm tình hình này.
"Hízz, kiếm pháp cấp Nguỵ Vương!?"
"Cái này mẹ nó... Mới qua một tháng, Cố Dương đã lĩnh ngộ ra một đạo kiếm pháp cấp Nguỵ Vương!?"
Một giọng nói già nua tràn đầy kinh hãi đột nhiên vang lên.
"Đâu chỉ như vậy, chỉ sợ lĩnh ngộ của Cố Dương đối với áo nghĩa đã sâu sắc hơn!"
"Từ áo nghĩa ẩn chứa trong một kiếm này của hắn có thể nhìn ra được, áo nghĩa trong này ẩn chứa... So với lúc trước trên Bách Quốc chiến đấu càng thêm thuần túy kinh khủng!"
Lại một giọng nói vang lên.
Trong âm thanh tràn đầy rung động cùng không thể tưởng tượng nổi!
"Ý của ngươi là..."
"E rằng lĩnh ngộ của hắn đối với thiên áo nghĩa đã đạt tới hai thành, thậm chí còn cao hơn nữa!"
Trong nháy mắt, tiếng nói vang lên.
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên hoảng sợ.
Một tháng, áo nghĩa lại có lĩnh ngộ mới.
Điều này không thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung nữa rồi!
Nếu không phải Cố Dương vẫn ở trong Tàng Kinh Các đọc sách, bọn họ thậm chí đã không nhịn được cho rằng Cố Dương có phải đã nhận được truyền thừa của một vị cường giả cấp Vương nào đó hay không.
Cho nên mới có thể tăng nhanh như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận