Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 102 - Không bắt xuống được

"Chúc mừng vị khách này đã bỏ ra hai mươi mốt vạn hạ phẩm linh thạch để mua được Ngộ Kiếm Thảo!"
"Sau đó mời vào hậu trường tiến hành giao dịch."
Trong một phòng xa hoa.
Trần Hạ đã tức giận nghiến răng.
Một vạn!
So với tự mình ra giá nhiều hơn một vạn!
Nhưng một vạn này lại là 1 vạn ép xuống được mình!
"Đợi lát nữa nhất định phải tra tấn hắn một phen thật tốt!"
Trần Hạ cắn răng, trong lòng hung tợn nghĩ.
Trong phòng Cố Dương.
Liễu Thiên Tướng nghe được giá bán đấu giá cuối cùng cũng nhịn không được cảm khái.
"Thật là khủng bố mà! Một gốc Ngộ Kiếm Thảo lại là bán được hai mươi mốt vạn hạ phẩm linh thạch, chậc chậc...."
Nghe vậy, Cố Dương cũng khẽ gật đầu.
"Đúng vậy, chẳng qua chờ đến lúc đấu giá chấm dứt, chỉ sợ phải có kịch hay xem."
Ánh mắt Cố Dương liếc qua phòng của lão giả và Trần Hạ.
Ngộ Kiếm Thảo này hai bên đều muốn như vậy.
Trần Hạ bên kia không có vỗ xuống được, không cần nghĩ, chắc chắn không nhịn được.
Đến lúc đó...
Sợ là sẽ xảy ra tình huống cướp bóc.
Chẳng qua, ai là thợ săn ai là con mồi, vậy thì khó nói.
Sau khi món đấu giá áp trục Ngộ Kiếm Thảo kết thúc.
Toàn bộ hội đấu giá cũng kết thúc ở đây.
Lúc trước Cố Dương cùng Liễu Thiên Tướng vỗ xuống đồ mình muốn mua.
Hôm nay Cố Dương đã vỗ xuống một viên Bão Nguyên Đan.
Vốn nghĩ nhân tiện có thể lấy vào tay Ngộ Kiếm Thảo.
Không cách nào, trong túi hết tiền, cho nên không xuất thủ.
Về phần thu hoạch của Liễu Thiên Tướng cũng không tệ.
Hắn vỗ được vài thứ đồ.
Đương nhiên, những thứ này đối với Cố Dương mà nói, không còn hữu dụng là bao.
Hai người rất nhanh lấy được đồ vật đấu giá vào tay.
Cố Dương trực tiếp ném Bão Nguyên Đan vào trữ vật giới chỉ.
Đang chuẩn bị rời đi thì bất ngờ hắn lại nhìn thấy lão giả lấy được Ngộ Kiếm Thảo kia, vội vã giao hai mươi mốt vạn linh thạch ra, sau đó cầm lấy Ngộ Kiếm Thảo nhanh chóng rời đi.
Mà ở phía sau lưng lão giả, trong ánh mắt ba người Trần Hạo hiện lên một tia nham hiểm, vội vàng đi theo phía sau lão giả.
"Cố sư đệ, làm sao vậy?"
Liễu Thiên Tướng không hiểu vì sao mà nhìn Cố Dương.
"Đi qua xem một chút."
Cố Dương lại có chút hứng thú đi theo.
Liễu Thiên Tướng nghe vậy cũng ngẩn ra.
Xem trò hay?
Đang xem trò gì thế?
Mặc dù lời nói của Cố Dương có chút khó hiểu.
Nhưng hắn vẫn theo sát phía sau.
Lão giả hiển nhiên cũng biết hắn sở hữu dị bảo, không thể ở thành thị này lâu được.
Sợ sẽ sinh biến!
Cho nên hắn không chút do dự, lập tức bỏ chạy về phía ngoài thành.
Ý đồ vứt bỏ tầm mắt ở phía sau.
Đúng như hắn nghĩ.
Có rất nhiều người đang theo dõi hắn.
Dù sao đây chính là Ngộ Kiếm thảo!
Nếu không ai động tâm tư, đó mới gọi là kỳ quái!
Mặc dù lão giả có thể ngồi ở lầu hai, hiển nhiên không phải thực lực cường hãn, thì chính là có bối cảnh lớn!
Nhưng cho dù trong tình huống như vậy vẫn có rất nhiều kẻ liều mạng thử vận may!
Rất hiển nhiên.
Chỉ có điều những tên liều mạng này thực lực lại tương đối bình thường.
Lão giả hơi dùng chút thủ đoạn liền loại bỏ toàn bộ bọn họ.
Trong lúc nhất thời.
Đi theo phía sau lão giả đã chỉ còn lại có ba người Trần Hạ.
"Lão gia hỏa này thật biết chạy nha!"
Bọn họ đi theo sau lưng lão giả, nhìn lão giả không ngừng quanh co, trong ánh mắt cũng là sát ý tung hoành.
Nhưng bọn họ vẫn từ từ ép sát.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phát hiện sau lưng còn có hai người cũng đi theo phía sau bọn họ.
"Cừ thật, hai người này định giết người đoạt bảo à."
Liễu Thiên Tướng giờ phút này cũng hiểu được trò hay trong miệng Cố Dương là chỉ cái gì.
Hóa ra là một màn kịch như vậy.
Ba vị Anh Tài Bảng Thiên Kiêu vây quanh một lão giả Bão Nguyên cảnh.
Đây thật sự là một trò hay!
Lại sau một phen truy đuổi.
Lão giả cũng khẽ cau mày.
Dư quang nhìn lướt qua bóng người theo sát sau lưng.
Thân hình của hắn, sau một khắc đột nhiên dừng lại.
"Các ngươi luôn đi theo sau lưng ta, cứ tự tin có thể đoạt được cây Ngộ Kiếm thảo này từ trong tay ta như vậy sao?"
Lão giả chậm rãi xoay người lại, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía ba người Trần Hạ.
"A, lão già, rốt cuộc ngươi chịu dừng lại rồi?"
Trần Hạ thấy bộ dáng lão giả, nhất thời cười lạnh một tiếng.
"Giao Ngộ Kiếm Thảo trong tay ngươi ra đây, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Hai người bên cạnh Trần Hạ lạnh giọng nói.
"Ba người các ngươi đều là thiên kiêu trên bảng anh tài?"
Lão giả ngược lại vẻ mặt tùy ý liếc Trần Hạo cùng hai người khác bên cạnh, ngay lập tức hỏi.
"Không sai! Bây giờ biết sợ chưa?"
"Biết sợ thì mau mau đem thứ đó giao ra, nếu không... Cũng đừng trách chúng ta không khách khí! "
Giọng Trần Hạ vô cùng không kiên nhẫn mà hô lên.
Khí tức lão giả tản mát ra cũng không tính là yếu.
Bão Nguyên cảnh tầng ba!
Rất hiển nhiên.
Nhìn từ bề ngoài thì rõ ràng lão giả này không thể nào là đối thủ của bọn họ!
Mặc dù bọn hắn chỉ có tu vi Bão Nguyên cảnh tầng một.
Nhưng thủ đoạn của từng người rất nhiều, át chủ bài đều ra cả, thì thậm chí có thể chém giết Bão Nguyên cảnh tầng ba đỉnh phong, thậm chí là Bão Nguyên cảnh tầng bốn!
Một lão già có bộ dáng như cây gỗ, không đáng nhắc tới mà thôi!
Ba người bọn Trần Hạ cũng tự nhiên sẽ không quá mức khách khí với lão giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận