Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 981: Quân thần ngăn cách

Vì báo thù, không tiếc lấy thân mình làm mồi nhử, không tiếc từ bỏ ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay, cũng phải cho Trần Hoàng liên tiếp những đả kích nặng nề, đây thật sự không phải là chuyện người bình thường có thể làm ra được.
Hoài Vương cười cười, hỏi: "Những việc Đường đại nhân làm, có phải là việc người hay làm không?"
Đường Ninh hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Hoài Vương nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Ta nên gọi ngươi là Đường đại nhân, hay là… Quốc chủ bệ hạ?"
Đường Ninh trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn về phía hắn, hỏi: "Phúc Vương cũng là người của ngươi?"
Trong kinh người biết thân phận của Đường Ninh không nhiều, An Dương quận chúa và Triệu Mạn không thể nói chuyện này cho Hoài Vương, chỉ có khả năng nghe lén được nội dung cuộc nói chuyện giữa An Dương quận chúa và Tần nhi về Phúc Vương, mới có thể biết được bí mật này.
Nhưng mà, hắn không hề nói cho Trần Hoàng, mà lại trực tiếp nói với Hoài Vương, điều này có nghĩa là gì, đã không cần phải suy đoán nữa.
Hoài Vương không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ánh mắt nhìn về phương xa, nói: "Những việc ta nên làm đã làm rồi, tiếp theo, cứ giao cho các ngươi."
"Giao cho chúng ta?" Đường Ninh hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ mắc mưu của ngươi sao?"
Nụ cười trên mặt Hoài Vương vẫn như cũ, hỏi: "Vậy các ngươi có được phép sao?"
Đường Ninh đương nhiên biết là không được, bởi vì mấu chốt của việc này nằm ở chỗ Trần Hoàng, Phương gia tập hợp một thế lực lớn như vậy cho Triệu Viên, hành vi này trong mắt Trần Hoàng đã coi là phản bội.
Đường Ninh tin rằng, sau khi trải qua ba người con trai liên tiếp tạo phản, điều Trần Hoàng căm hận nhất hiện giờ chính là sự phản bội, có thể vì chuyện này mà thay đổi quyết định lập Triệu Viên làm thái tử, mà thế lực sau lưng Phương gia cùng Triệu Viên đã giúp hắn lót đường cho con đường thái tử rất nhiều, đương nhiên sẽ không để Trần Hoàng thay đổi quyết định...
Thế là Trần Hoàng sẽ đứng ở thế đối lập với một bộ phận trọng thần trong triều đình, hai bên vì lợi ích của mình, cũng sẽ không lùi bước… Đây chính là điều Hoài Vương mong muốn.
Trần Hoàng không chỉ bị bốn người con trai phản bội, còn bị cả thần tử, triều đình phản bội.
Những người bị cuốn vào trong chuyện này, cũng có những người vô tội.
Vốn dĩ định yên lặng kiếm lợi nhuận như thế lực Nhuận Vương, lại cứ thế bị hắn đẩy ra phía trước sân khấu, không thể không đối diện với người quyền thế nhất Trần quốc kia…
Đường Ninh chính là một trong số những người vô tội đó.
"Ngươi thật không phải là thứ tốt." Đường Ninh nhìn Hoài Vương, lắc đầu nói một câu, sau đó trên mặt liền lộ ra nụ cười, giọng nói chuyển sang, lại nói: "Nhưng là một tên hán tử."
Đường Ninh cho rằng mình đủ hung ác, nhưng kỳ thực Hoài Vương mới là người hung ác nhất.
Cách báo thù tàn nhẫn nhất không phải là giết chết đối phương, mà là để hắn sống còn khó chịu hơn cả chết, hắn phải dùng cách này, để nửa đời sau của Trần Hoàng đều sống trong thống khổ, để báo mối thù của mẹ ruột và mẹ nuôi.
Hắn nhất định đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch này từ rất lâu rồi, hắn không tranh đoạt, hắn khiêm tốn, đều là do hắn cố tình giả vờ giống như các hoàng tử khác, Khang Vương và Đoan Vương, căn bản không thể nào sánh được với hắn.
Đường Ninh từ tận đáy lòng khâm phục Hoài Vương, nếu như thân phận hai người đổi chỗ, Đường Ninh chưa chắc có thể làm tốt được như hắn.
Hắn nhớ tới một chuyện, hỏi: "Mấy tờ giấy kia, cũng là do ngươi viết cho ta đúng không, việc Khang Vương tạo phản ngươi biết, chuyện Đoan Vương cùng người đứng sau Đường gia cũng là do ngươi phải không?"
Hoài Vương không mở miệng, điều này coi như là thừa nhận.
Đường Ninh giơ ngón tay cái lên với hắn, nói: "Ngươi điên rồi."
Hoài Vương nhìn hắn, mỉm cười, nói: "Cẩn thận một chút, phụ hoàng mà hung ác lên, còn ác hơn ta nhiều."
Đường Ninh khoanh tay, đánh giá Hoài Vương vài lần, hỏi: "Chắc là ngươi không còn chuẩn bị gì sau lưng nữa chứ?"
Hoài Vương hỏi: "Ta chỉ là một kẻ hấp hối sắp chết, thì còn chuẩn bị gì sau lưng được nữa chứ?"
Đường Ninh lắc đầu, đưa tay ném cho hắn một bọc đồ, nói: "Ngươi mà chết thì thật đáng tiếc, trước hết cứ bảo toàn cái mạng chó rồi nói sau."
Hoài Vương đưa tay nhận lấy đồ vật Đường Ninh ném qua, hỏi: "Đây là thứ gì?"
Đường Ninh nói: "Giải dược của ngươi."
Hoài Vương để giải dược kia sang một bên, hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
Không đợi Đường Ninh đồng ý, hắn liền nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Có phải Kiềm Địa đã rơi vào trong tay ngươi rồi không?"
Đường Ninh không trả lời, nhưng Hoài Vương đã nhận được đáp án từ vẻ mặt của hắn.
Hắn nhìn về phía Đường Ninh, tiếp tục hỏi: "Trưởng Ninh công chúa của Sở quốc đã gả cho ngươi, vậy Túc Thận Khả Hãn có quan hệ gì với ngươi?"
Đường Ninh nhìn hắn một cái, nói: "Đây là vấn đề thứ hai."
"Vấn đề thứ nhất ngươi chưa trả lời." Hoài Vương cười cười, lại hỏi: "Câu cuối cùng, ngươi có biết công chúa Tây Phiên không?"

Dưỡng Thần điện.
Trần Hoàng ngồi trên ghế, cúi đầu, sắc mặt chán nản.
Đường Ninh từ ngoài điện đi vào, khom người nói: "Bệ hạ."
Trần Hoàng ngẩng đầu lên, hỏi: "Có hỏi được gì không?"
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Hắn không nói gì cả."
Trần Hoàng có chút tự giễu cười cười, nói: "Qua nhiều năm như vậy, trẫm dĩ nhiên là mãi đến giờ vẫn không hề phát hiện, thì ra người trẫm bên cạnh ẩn giấu sâu nhất, lại là hắn…"
Đường Ninh cúi đầu, không nói thêm gì.
Trần Hoàng chậm rãi đứng lên, nói: "Trẫm ghét nhất, chính là phản bội, Khang Vương phản bội, Đoan Vương phản bội, bây giờ ngay cả Hoài Vương cũng phản bội trẫm, bên cạnh trẫm còn có ai có thể tin tưởng được?"
Đường Ninh nói: "Cả triều đình, lê dân bách tính đều trung thành với bệ hạ."
Trần Hoàng chế nhạo cười một tiếng, nói: "Bọn họ trung thành với ai, cũng chưa chắc đã là như vậy…"
Một lúc sau, vẻ tự giễu trên mặt hắn biến mất, một lần nữa nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Vừa nãy ở trên điện, trẫm nói muốn lập Nhuận Vương làm thái tử, ngươi cũng không có ý kiến gì sao?"
Sắc mặt Đường Ninh bình tĩnh, nói: "Thần cho rằng, việc lập thái tử, chỉ có bệ hạ có thể quyết định, bệ hạ đã quyết định rồi, thần không có ý kiến."
Trần Hoàng nói: "Trẫm muốn nghe xem ý nghĩ thật của ngươi."
Chuyện đã đến nước này, Đường Ninh có che giấu cũng vô ích, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Hiện giờ trong kinh chỉ còn lại Nhuận Vương là hoàng tử, thần cũng cảm thấy, quyết định của bệ hạ là thích hợp nhất."
Trần Hoàng cười cười, nói: "Tuy rằng trong kinh chỉ còn một mình Nhuận Vương, nhưng trẫm, cũng không chỉ có mỗi một mình Nhuận Vương là con trai…"
Đường Ninh ngẩng đầu, nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười trên mặt Trần Hoàng, đều lộ ra một chút mùi vị rùng mình.
Trần Hoàng khi còn trẻ, so với sự háo sắc của Nhuận Vương còn hơn chứ không kém, thực sự thì hắn đâu chỉ có bốn người con trai, mà những hoàng tử khác đều không có thân phận và bối cảnh gì, cũng không được hắn coi trọng, đã sớm bị phái ra khỏi kinh sư, triều thần và bách tính không sai biệt lắm đã quên mất sự tồn tại của bọn họ.
Trần Hoàng lúc này trước mặt Đường Ninh nhắc đến chuyện này, ý tứ đương nhiên rất rõ ràng.
Hắn đang uy hiếp, có thể là đang thăm dò.
Hắn muốn nói cho Đường Ninh biết, hắn không chỉ có mỗi mình Nhuận Vương là hoàng tử, Nhuận Vương cũng chưa chắc đã đi đến cuối cùng, cuối cùng ai sẽ là người được lập làm thái tử, vẫn là do hắn định đoạt!
Đường Ninh đứng tại chỗ, im lặng không nói, Trần Hoàng liếc nhìn hắn một cái, nói: "Không có chuyện gì, ngươi cứ lui xuống trước đi."
Đường Ninh chắp tay, nói: "Bệ hạ, Bình Dương công chúa mấy ngày trước cơ thể khó chịu, thần lại muốn đi xem nàng ấy một chút…"
Sắc mặt Trần Hoàng lạnh nhạt, nói: "Bình Dương công chúa thân thể khó chịu, trẫm tự sẽ sắp xếp thái y đến khám chữa cho nàng, Thượng Thư tỉnh công việc bề bộn, ngươi lo chuyện bổn phận của mình cho tốt là được rồi…"
Đường Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt của Trần Hoàng cũng nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Trần Hoàng hờ hững, không mang theo một chút tình cảm nào, ánh mắt Đường Ninh thâm trầm, cũng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Ánh mắt hai người giao nhau, đều không mở miệng, nhưng bất luận là Đường Ninh hay Trần Hoàng, đều hiểu rất rõ, kể từ hôm nay trở đi, giữa quân thần từ trước đến nay vốn không có mâu thuẫn gì, giờ đã xuất hiện một cái khe sâu, khó mà lấp đầy.
Rất lâu sau, ánh mắt Trần Hoàng dời khỏi người hắn, trầm giọng nói: "Đi xuống đi."
Đường Ninh cung kính khom người, bình tĩnh nói: "Thần, cáo lui…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận