Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 842: Cự tuyệt

Triệu Điền thị không ở Lương gia, cũng không có về nhà của nàng cùng Triệu Vân Nhi, không biết nàng rốt cuộc giấu ở nơi nào trong thành, hay là đã trốn khỏi Vạn Châu. Dân cờ bạc rất đáng sợ, một phu nhân quan gia từng phải bán cả con gái để trả nợ cờ bạc, nên việc nàng làm ra chuyện gì cũng không có gì khó hiểu. Nàng đi đâu không liên quan đến Đường Ninh, hắn đương nhiên sẽ không mất công đi tìm. Nhưng mà, vị Ngô tiên sinh giấu ở Lương gia cũng như bốc hơi, không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, điều đó thật khó hiểu. Đường Ninh nhất định phải tìm cho ra cao tầng Vạn Cổ giáo kia, điều này sẽ giúp hắn giảm bớt rất nhiều phiền phức, cũng có thể tăng thêm chút bảo đảm an toàn cho chuyến đi Kiềm Địa lần này. Lưu Tranh bước vào phòng, vẻ mặt khó khăn, nói: “Đường tướng, ta đã phái người tìm kiếm khắp thành nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả gì, hành động của chúng ta đã gây ảnh hưởng đến dân chúng, việc đóng cửa thành có thể sẽ kích thích dân biến...” Vạn Châu là đầu mối quan trọng của Tây Nam, lượng người qua lại mỗi ngày trong châu thành rất lớn, ngoài thương nhân các nơi ra, dân chúng trong ngoài thành cũng phải sinh sống, không thể đóng cửa thành lâu dài được. Đường Ninh nghĩ một lát rồi nói: “Tạm thời mở hai cửa Đông Nam, kiểm tra chặt chẽ người ra khỏi thành”. Lưu Tranh thở phào, chắp tay nói: “Tuân mệnh.” Việc đóng cửa thành không cho dân chúng đi lại chỉ trong thời gian ngắn đã gây ra nhiều oán than, cho dù là hắn cũng không chịu nổi trách nhiệm gây ra những oán than đó. Lúc nha dịch của mấy nha môn lớn ở Vạn Châu đang điều tra từng nhà để tìm loạn đảng Lương quốc và cửa thành cũng đang kiểm tra người ra vào nghiêm ngặt, thì có một lão giả bước vào một căn trạch viện bình thường trong thành. Ông ta đóng kín cửa viện, đi vào trong, nhìn người trung niên nói: “Cửa Đông Nam đã mở, nhưng vẫn kiểm tra rất gắt gao, không dễ gì ra khỏi thành bằng cửa thành.” “Vậy thì tạm ở lại trong thành vậy.” Người trung niên không nghĩ gì nhiều, sắc mặt bình thản nói: “Bản vương không tin, bọn chúng có thể kiểm tra nghiêm ngặt mãi thế này... đúng rồi, Lương gia sao rồi?” Lão giả ngồi đối diện ông, nói: “Lương gia xong rồi, đề hình Sơn Nam Tây Đạo Lưu Tranh dẫn quân bao vây Lương gia, bắt Vạn Châu thứ sử… tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng.” Ánh mắt người trung niên nhìn về phía lão giả, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đến giờ hắn vẫn không biết, vì sao Tôn trưởng lão vội vàng từ bên ngoài trở về, còn không kịp thu dọn hành lý đã dẫn hắn rời khỏi Lương gia bằng một đường mật đạo trong thành, đến một căn trạch viện bí mật mà họ đã mua ở Vạn Châu, rốt cuộc là vì cái gì. “Ta đã gặp một người trong thành.” Lão giả lộ vẻ sợ hãi, vẫn còn hoảng sợ nói: “Hắn chính là thủ phạm khiến giáo ta sụp đổ, năm xưa hắn cướp đi Vạn Cổ độc kinh, làm nhục thập đại trưởng lão, đánh bại Thánh Nữ, dẫn đến Thánh Nữ luyện công tẩu hỏa nhập ma, bỏ mình đạo tiêu, khiến Vạn Cổ giáo từng rất hưng thịnh mà ra nông nỗi ngày nay...” “Lại có chuyện này...” Người trung niên nghe những bí mật trong miệng lão giả, đứng bật dậy kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ hắn có thù với Vạn Cổ giáo, đến Vạn Châu là để bắt chúng ta?” “Chắc là không phải.” Lão giả lắc đầu nói: “Ta đoán chắc là do ta giải độc sâu cho Lương Đào, bất cẩn để lộ thân phận của chúng ta nên mới bị quan phủ chú ý. Từ sau khi Kiềm Vương thế tử tạo phản ở Giang Nam, nước Trần luôn cảnh giác chúng ta, nếu không thì sao lại có thể dấy binh điều động khắp thành như vậy để tìm kiếm...” Người trung niên trầm mặc một lát, hỏi: “Kiềm Vương đã chết, Kiềm Vương thế tử tạo phản bị giết, chuyện này có đúng không?” Lão giả nói: “Công Tôn sư chất tự tay viết thư thì không thể giả được, không ngờ chúng ta lo lắng lâu như vậy, cuối cùng Kiềm Vương cũng bị trời thu, kể từ đó Bạch sư điệt cũng không cần chờ đến ngày các nàng tranh đoạt ngôi vị Thánh Nữ thành công, cũng là lúc điện hạ lên ngôi...“ “Trước hãy tránh khỏi bị quan phủ tìm kiếm đã.” Người trung niên ngồi xuống lần nữa, sắc mặt bình thản nói: “Nếu như thập đại trưởng lão đương nhiệm ai cũng như ngươi thì bản vương cần gì phải chờ đến hôm nay?” Lão giả nói: “Đã nhiều năm như vậy, Vạn Cổ giáo không còn như trước kia nữa, vị trí thập đại trưởng lão thay đổi liên tục, họ đã sớm không còn tâm phục quốc nữa mà chỉ muốn tranh giành vị trí Thánh Nữ để thống nhất giáo chúng, chấp chưởng Kiềm Địa. Nếu để họ đoạt được vị trí Thánh Nữ thì sẽ bất lợi lớn cho đại nghiệp của điện hạ...” Người trung niên nhấp một ngụm trà rồi nói: “Thành bại, đều nhờ vào Công Tôn các nàng…” Tiếng hai người nói chuyện nhỏ dần, khoảng nửa canh giờ sau thì một khoái bộ của Vạn huyện tìm kiếm tới ngôi viện này, thấy trong viện trong phòng đều không có ai bèn nhanh chóng rời đi. … Nha dịch của các nha môn lớn ở Vạn Châu và quân coi giữ tìm kiếm khắp thành ba ngày cũng không tìm thấy trưởng lão Vạn Cổ giáo kia. Giáo chúng Vạn Cổ giáo có đến mấy chục vạn người, mà chỉ có mười vị trưởng lão, đủ thấy họ lợi hại đến mức nào. Ngay cả khi đào sâu ba thước đất Vạn Châu lên cũng chưa chắc có thể tìm ra. Với bản lĩnh của người này có lẽ đã trốn khỏi châu thành rồi cũng không biết chừng. Bầu không khí căng thẳng ở Vạn Châu đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của dân chúng, chiều ngày thứ tư, Đường Ninh tìm Lưu Tranh nói: “Bảo bọn họ đừng tìm nữa.” Thực ra Lưu Tranh đã chờ mệnh lệnh này từ lâu rồi, mấy ngày nay oán thán trong thành đã lên đến đỉnh điểm, nếu cứ tiếp tục thêm vài ngày nữa thì có lẽ sẽ không thể kiểm soát nổi nữa. Không tìm thấy vị trưởng lão kia, Đường Ninh cũng chỉ còn cách theo kế hoạch ban đầu, tìm cho ra chi mạch mà Triệu Vân Nhi đã nói đến trước kia rồi từ chi mạch này hỏi thăm về việc tranh đoạt ngôi vị Thánh Nữ cụ thể ra sao. Vì lão khất cái và chuyện Lương gia nên hắn đã chậm trễ mấy ngày ở Vạn Châu, bây giờ chuyện Lương gia đã xong, hắn cũng đã có được manh mối về Kiềm Địa, Đường Ninh quyết định ngày mai sẽ cùng lão khất cái lên núi. Còn Trần Chu, hắn chuẩn bị để y lại Vạn Châu, bảo đảm y ở Vạn Châu không có gì phải lo lắng. Đường Ninh thu dọn hành trang đơn giản rồi chuẩn bị đi ngủ, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Hắn bước tới mở cửa phòng, thấy Triệu Vân Nhi đứng bên ngoài, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Đường Ninh mời nàng vào nhà, đóng cửa phòng lại rồi hỏi: “Tìm thấy mẹ cô chưa?” Triệu Vân Nhi lắc đầu: “Không biết nàng đi đâu, có lẽ lo lắng chuyện Lương gia tìm đến gây phiền phức nên đã rời khỏi Vạn Châu rồi.” Về chuyện này Đường Ninh không biết phải an ủi nàng thế nào, có một người mẹ như vậy đúng là một chuyện đau khổ. Đường Ninh lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra nói: “Lần trước bị mẹ cô thua sạch rồi, chỗ ngân phiếu này cô cầm lấy đi.” Số ngân phiếu này đủ để nàng ở lại Vạn Châu thuê một cửa hàng nhỏ buôn bán, cả đời này không phải lo cơm áo nữa. Lần này Triệu Vân Nhi không nhận lấy ngân phiếu mà lắc đầu nói: “Vân Nhi có tay có chân, tự mình có thể nuôi sống mình, sao có thể cứ mãi dùng tiền của ngài…” Nàng nói vậy nên Đường Ninh cũng không cố nài nữa. Sau khi chuyện Lương gia qua đi, quan trường ở Vạn Châu chắc chắn sẽ có biến động lớn, đến lúc đó hắn lại nhờ Lưu Tranh để ý tới nàng thì ít nhất sau này sẽ không ai dám ức hiếp nàng nữa ở Vạn Châu. Triệu Vân Nhi nhìn hắn rồi nói: “Nếu lần này không gặp được đại nhân thì e rằng Vân Nhi đã lành ít dữ nhiều rồi...” Đường Ninh khoát tay áo nói: “Vân Nhi cô nương khách khí rồi, nếu để Tiểu Ý biết ta thấy cô mà không đoái hoài thì nhất định sẽ trách ta.” Triệu Vân Nhi mỉm cười nói: “Thật ghen tị với Chung muội muội, có được một vị hôn phu như đại nhân.” Đường Ninh cười cười rồi nói: “Sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm được lang quân như ý, chỉ là thời điểm chưa đến thôi.” Hắn nhìn trời một cái rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta đưa Vân Nhi cô nương về nhé.” Triệu Vân Nhi xoay người đi được hai bước bỗng nhiên ngẩng đầu lên như thể đã quyết định một chuyện khó khăn lắm. Nàng cắn môi, nhẹ giọng nói: “Đại ân đại đức của đại nhân Vân Nhi không thể báo đáp được, Vân Nhi có, chỉ có thân thể trong sạch này, nếu đại nhân không chê Vân Nhi nguyện ý dâng cho ngài…” Khi lời nàng vừa dứt thì y phục trên người nàng cũng rơi xuống. Đường Ninh giật mình một cái rồi ngay lập tức xoay người vội vàng nói: “Vân Nhi cô nương trời mát, cô mau mặc quần áo vào đi...” Triệu Vân Nhi nhìn thấy trên mặt hắn không hề có một chút lưu luyến hay tham lam, lại nhìn thấy bóng lưng quả quyết không hề do dự của hắn. Sắc mặt nàng dần dần trở nên tái nhợt, chậm rãi ngồi xuống nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên rồi cắn môi thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, là Vân Nhi đường đột...” Đường Ninh nghe tiếng cửa phòng đóng lại rồi mới xoay người, Triệu Vân Nhi đã không còn ở trong phòng. Hắn thở dài một tiếng nhưng cũng không đuổi theo ra ngoài. Hắn không phải người xấu, nhưng cũng không tuyệt đối là chính nhân quân tử, chỉ là đa phần hắn đều có giới hạn của mình, sẽ không chỉ vì dục vọng của thân thể mà không nghĩ đến hậu quả. Triệu Vân Nhi không phải Chung Ý, không phải Tô Như, cũng không phải Đường Yêu Yêu, Tô Mị, cũng không phải Triệu Mạn, Lý Thiên Lan. Nàng đối với Đường Ninh chỉ là cố nhân, thế thôi. Triệu Vân Nhi thất hồn lạc phách đi trên đường, nàng không còn gì cả, ơn huệ này chỉ có thân thể xem như còn trong sạch này mới có thể báo đáp Đường Ninh được. Nhưng mà nàng đã lấy hết can đảm, cố lắm mới bước ra được một bước cuối cùng nhưng cuối cùng vẫn bị hắn cự tuyệt. Lang quân như ý mà nàng từng mơ tưởng cuối cùng cũng chỉ ở trong mộng mà thôi. Hắn là đương triều tể tướng, là cận thần của thiên tử còn nàng chỉ là con gái của phạm quan, đây là sự ngăn cách không thể vượt qua. Triệu Vân Nhi hít một hơi, không còn mơ tưởng nữa. Nàng quay trở về khu nhà nhỏ đổ nát của mình, mong rằng khi nào hắn quay lại Vạn Châu còn có thể gặp lại một lần. Nhưng mà, mong ước này, nàng cả đời cũng không thực hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận