Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 714: Duyệt kỷ giả dung

Đường Ninh lại không để ý đến Hoàn Nhan Yên, mãi đến khi A Nguyệt thắng Đạt Cập, tất cả mọi chuyện đều kết thúc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Hoàn Nhan Yên nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Đường Ninh nhìn về phía A Y Na, tức giận nói: "Vừa nãy ngươi gấp gáp như vậy làm gì?"
A Y Na nghi ngờ nói: "Ta, ta sao?"
Đường Ninh xoa xoa mi tâm, nói: "Ngươi mà lên trước, nếu bọn họ cho Đạt Cập lên, ngươi định làm thế nào?"
A Y Na nghĩ ngợi, trán dần dần túa mồ hôi lạnh. Nếu Tam vương tử cũng dùng chiêu trò giống bọn họ, dùng Đạt Cập đối phó nàng, A Nguyệt muốn thắng Y Thập, cũng không dễ dàng như vậy, kết quả là, bọn họ vẫn sẽ thất bại…
Hoàn Nhan Yên cũng nhận ra điều đó, nhìn thoáng qua hướng Tam vương tử, nhỏ giọng nói: "Vậy Tam ca vì sao không cho Đạt Cập lên trước?"
Đường Ninh nói: "Bởi vì bọn họ cũng giống như các ngươi, đều là heo thôi..."
Khi đồng đội của mình là heo, tốt nhất là đảm bảo đối thủ cũng là heo, như vậy mới không bị bại.
Mặc kệ là do đám Hàn Lặc bị tức giận làm choáng váng đầu óc, hay là đầu óc vốn đã không đủ dùng, tóm lại bọn họ có thể thắng trận này, hoàn toàn là do ông trời phù hộ.
Hàn Lặc mặt mày ủ rũ đi tới, nói: "Lại dùng những thủ đoạn ti tiện này, A Y Na sao lại trở nên vô sỉ giống người Hán vậy?"
Đường Ninh liếc hắn một cái, nói: "Thủ đoạn ti tiện gì chứ, trận thứ hai tỷ thí, chẳng lẽ các ngươi không thể cho Đạt Cập lên trước sao?"
Hàn Lặc nhìn hắn, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Đường Ninh biết hắn vẫn chưa hiểu, nhìn A Nguyệt, nói: "A Nguyệt, giải thích cho hắn nghe."
A Nguyệt nhìn Hàn Lặc, nói một hồi, Hàn Lặc đầu tiên ngẩn người, sau đó tựa như nghĩ đến điều gì đó, đứng run tại chỗ, như bị sét đánh.
Trận đầu hắn đã thắng, trận thứ hai coi như Đạt Cập bại dưới tay A Y Na, chỉ cần trận thứ ba Y Thập thắng lại là được rồi, bọn họ đã thắng hai trận... Vậy mà vừa rồi hắn lại không nghĩ tới điều này…
Đường Ninh nhìn về phía A Nguyệt, nói: "Nói cho hắn biết, đừng cả ngày cưỡi ngựa bắn cung, chém chém giết giết, nên đọc nhiều sách, không có gì là xấu cả..."
A Nguyệt dịch lại lời của Đường Ninh cho hắn, Hàn Lặc đứng tại sân, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Tam vương tử đi tới, nhìn hắn, hỏi: "Bọn chúng vừa rồi nói gì với ngươi?"
Hàn Lặc hoàn hồn, gãi đầu, nói: "Không, không có gì..."

Trận đầu so tài cưỡi ngựa, trận thứ hai so tài bắn cung.
Quy tắc bắn cung rất đơn giản, chỉ cần bắn trúng bia ngắm ngoài hai mươi trượng là được, trên bia có phân chia các khu vực, càng gần hồng tâm, số điểm càng cao.
Trận thứ hai không phải ba ván hai thắng, mà là ba người mỗi người mười mũi tên, cuối cùng tính tổng điểm, chọn ra bốn bộ tộc đứng đầu vào vòng thứ ba đấu cá nhân.
A Y Na và A Nguyệt chỉ có thể giúp hắn đến đây.
Với kỹ thuật bắn cung của Đường Ninh, bắn trúng mục tiêu ngoài hai mươi trượng không có vấn đề, nhưng muốn bắn trúng hồng tâm, còn phải xem vận may, may mà A Y Na bắn cung siêu phàm, Đường Ninh đã sớm chứng kiến, lúc nữ tử kinh sư thi võ, nàng là một trong số ít người có điểm bắn cung cao nhất.
Về phần A Nguyệt, nhìn việc nàng cả ngày cõng một cây cung sau lưng, liền có thể đoán được tài bắn cung của nàng ra sao.
Nàng và A Y Na mũi tên nào cũng trúng hồng tâm, cho dù Đường Ninh kéo chân sau, tổng điểm vẫn đứng thứ ba.
Về phần trận thứ ba tỷ thí, sẽ diễn ra vào ngày mai.
Sau khi kết quả được công bố, A Y Na nhìn Đường Ninh, nói: "Tiếp theo phải nhờ vào ngươi rồi."
Cách trận thi tiếp theo chỉ có một ngày, đêm nay, mọi người được sắp xếp ở trong doanh trướng của chủ bộ Hoàn Nhan bộ.
Đường Ninh ngồi trong trướng, trong lòng có chút bực bội.
Hắn đến thảo nguyên cũng đã một thời gian, thấy năm nay đã qua phân nửa, đến lúc này năm sau, chính là thời hạn ba năm hắn và Lý Thiên Lan đã hẹn.
Nhưng cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa có tin tức của nàng, cho dù không có tin tức vốn dĩ đã là một chuyện tốt, trong lòng hắn vẫn không thể không lo lắng.
Mà chuyện của Hoàn Nhan Yên ở đây cũng không mấy suôn sẻ.
Đại vương tử và Tam vương tử bày mưu tính kế, muốn lay động địa vị của nàng trong tộc, nếu Đường Ninh rời đi, nàng không bao lâu sẽ bị ăn sạch đến xương cốt cũng không còn, trước khi nàng trở thành người cầm quyền duy nhất ở đây, Đường Ninh còn chưa thể đi.
Có điều sự trỗi dậy của nàng đã rất nhanh chóng rồi, tiếp theo có lẽ sẽ phải trải qua một thời gian dài ổn định, nàng chờ được, Đường Ninh thì không chờ được.
Rời nhà đã lâu như vậy, hắn đã sớm nóng như lửa đốt.
Đêm dài đằng đẵng, hắn nhớ Chung Ý, nhớ Tô Như, nhớ Tô Mị, nhớ Đường Yêu Yêu, lại chỉ có thể nghĩ đến Hoàn Nhan Yên.
Hoàn Nhan Yên từ ngoài trướng đi vào, nhìn Đường Ninh đang ngồi ngẩn người bên giường, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nhớ nhà sao?"
Đường Ninh quay đầu nhìn nàng, thở dài, nói: "Ngươi phải cố lên nhé, tranh thủ sớm ngày lên làm Khả Hãn..."
Hoàn Nhan Yên cúi đầu, nói: "Khả Hãn không phải muốn làm là làm được..."
"Được rồi..." Đường Ninh biết đặt gánh nặng lên vai nàng có chút không tốt, phất tay, ánh mắt lần nữa nhìn về phía nàng, cuối cùng cũng phát hiện ra điều khác lạ, kinh ngạc nói: "Ngươi đang mặc cái gì vậy..."
Hoàn Nhan Yên lần này không mặc trang phục dân tộc của mình, mà đổi sang bộ y phục người Hán, từ kiểu dáng có thể thấy, không phải là trang phục của nữ tử bình thường.
Phong tục Trần quốc vẫn còn hơi bảo thủ, nữ tử mặc quần áo sẽ che chắn kín mít, y phục của Hoàn Nhan Yên lại là một bộ Đường khoản, thời Đường tập tục cởi mở, sĩ nữ ăn mặc so với Trần quốc hở hang hơn nhiều, sẽ để lộ xương quai xanh, và cả một mảng da trắng nõn phía dưới xương quai xanh.
Kiểu trang phục này không thể nghi ngờ sẽ thu hút ánh mắt của đàn ông hơn, nên tại Trần quốc, nữ tử đứng đắn sẽ không mặc, hoặc là vợ chồng tình thú khuê phòng vào ban đêm, hoặc là những kỹ nữ tại thanh lâu lầu quán kiếm khách mới dùng đến những thủ đoạn này.
Hoàn Nhan Yên dáng người không cao gầy, nhưng tỉ lệ rất cân đối, không có vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử Hán, mà mang nhiều nét hoang dã của nữ tử thảo nguyên, quan trọng hơn, dáng người nàng rất chuẩn, mặc bộ đồ này lên rất vừa vặn.
Hoàn Nhan Yên cũng là lần đầu tiên mặc loại y phục này, nhìn hắn, đỏ mặt hỏi: "Sao vậy, bộ đồ này được không?"
Đường Ninh không trái lương tâm, gật đầu, nói: "Đẹp đấy."
Hoàn Nhan Yên có chút mong chờ hỏi: "Vậy, có quyến rũ không?"
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Không quyến rũ..."
Hoàn Nhan Yên tức giận nói: "Vậy thế nào mới tính là quyến rũ!"
Đường Ninh có thể hiểu được nàng, con gái mà, đều từng mơ ước đến dáng vẻ trưởng thành đầy mê lực của mình, đây là lẽ thường tình.
Có lẽ gần đây Hoàn Nhan Yên đã thức tỉnh loại thuộc tính này, dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Đường Ninh vẫy tay với nàng, nói: "Ngươi đi lấy lược đến, cả son phấn nữa."
Trước kia Hoàn Nhan Yên vốn không thích làm đẹp, từ sau khi đi Sở quốc về, son phấn không lúc nào rời thân.
Đường Ninh trước tiên là giúp nàng tháo những bím tóc nhỏ ra, chải mượt rồi tết lại, chải một kiểu tóc mà Tô Mị hay chải, rồi bôi son phấn lên, nhìn lại, cảm giác đã hoàn toàn khác.
Son phấn che đi vẻ ngây ngô trên mặt nàng, kiểu tóc trưởng thành che giấu đi sự non nớt cuối cùng, nàng trông lúc này, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của thiếu phụ quyến rũ.
Hoàn Nhan Yên sốt ruột hỏi: "Quyến rũ chưa?"
Đường Ninh nhìn nàng, dặn dò: "Đừng cười, đừng cười, phải làm ra vẻ, dù là cười, cũng đừng cười kiểu đó..."
Hoàn Nhan Yên cố nén cười, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta lúc trước tốt hơn, hay bây giờ tốt hơn?"
"Lúc trước." Đường Ninh không chút do dự đáp.
Nàng có quyến rũ mấy cũng không quyến rũ bằng Tô Mị, người có sở trường riêng, nàng dù không có sự quyến rũ của Tô Mị, nhưng Tô Mị cũng không có sự hoang dã của nàng, một mực theo đuổi sở trường của người khác, mà từ bỏ ưu thế của bản thân, quả thật là cách làm rất ngu ngốc.
Nụ cười trên mặt Hoàn Nhan Yên tắt ngúm, một lát sau, nàng bước ra khỏi doanh trướng của Đường Ninh, xấu hổ nói: "Bắt cái tên họ Trần kia lại cho ta!"
Đường Ninh nằm trên giường, nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của Hoàn Nhan Yên, không khỏi cảm thấy buồn cười, nữ là duyệt kỷ giả dung, tiểu man nữu cũng đã trưởng thành, biết cách ăn mặc cho bản thân, nhưng mỗi một người đàn ông đều thích những kiểu khác nhau, câu nói vừa nãy của nàng, đáng lẽ phải hỏi người trong lòng nàng mới đúng, chứ không phải hắn...
Huống chi, thích một người, sẽ thích tất cả mọi mặt của nàng, thanh thuần cũng tốt, quyến rũ cũng được, đều là nàng, Hoàn Nhan Yên hiện tại, rõ ràng vẫn chưa hiểu đạo lý này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận