Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 236: Khẩu xuất cuồng ngôn

Chương 236: Khẩu xuất cuồng ngôn.
Đường Yêu Yêu hai ngày này rốt cuộc đắc ý không nổi.
Suy nghĩ kỹ một chút, nàng giống như mỗi tháng mấy ngày này, đều sẽ uể oải đứng lên.
Không thể đụng vào nước lạnh, không thể thổi gió lạnh, tự nhiên cũng không thể ăn băng côn, ngoại trừ dưa hấu, Đường Ninh lại thêm mấy loại món ăn, ngồi ở trước giường, ăn cho nàng xem.
Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: "Ngươi không nên quá đắc ý."
Đường Ninh không để ý đến nàng.
Một lát sau, Đường Yêu Yêu huých vào bên giường, nói ra: "Cho ta ăn một miếng."
Đường Ninh mặt lạnh nói: "Không cho."
Đường Yêu Yêu đóng vai đáng thương nói: "Cho một miếng thôi."
Đường Ninh đã miễn dịch với sự giả ngây thơ của nàng, lắc đầu kiên định nói: "Một miếng cũng không cho."
Đường Yêu Yêu rốt cuộc khôi phục bộ mặt thật, hai tay ôm ngực, tức giận nói: "Vậy ngươi cách ta xa một chút!"
Đường Ninh ra khỏi phòng, thời gian hắn có thể phản chế Đường Yêu Yêu, cũng chỉ có vài ngày như vậy, đợi đến qua mấy ngày nàng đầy máu hồi sinh, liền đến lượt Đường Ninh đắc ý không nổi.
Phương Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tiểu mỗi người cầm một cây băng côn đang ăn, Đường Ninh giới hạn mỗi ngày các nàng chỉ được hai cây.
Hắn hiện tại đã không thể gọi nàng là Phương Tiểu Bàn mà là Phương Mãn Nguyệt, trong vòng nửa năm, nàng đã gầy đi từ Mãn Nguyệt thành Tân Nguyệt, có thể nói là một truyền kỳ có ý chí.
Đương nhiên, có ví dụ tích cực thì sẽ có ví dụ tiêu cực, Triệu Viên đang chổng mông lên, ngồi xổm ở trước chậu đồng, đem diêm tiêu bỏ vào trong chậu đồng lớn, thêm nước vào, nhìn xem trong chậu đồng nhỏ dần dần ngưng kết ra một lớp băng mỏng, sau đó đem miếng băng mỏng lấy ra, bỏ vào trong miệng, cắn rôm rốp.
Đường Ninh nhớ kỹ, hắn trước kia từng xem tài liệu, kỹ thuật làm đá bằng diêm tiêu, hình như đã có từ cuối thời Đường, nhưng thế giới này thời Đường mạt không giống thế giới mà hắn biết, thiếu mất 150 năm lịch sử, có bất kỳ biến hóa kỳ lạ nào cũng không hiếm lạ.
Cũng có lẽ là do hiệu suất làm đá bằng diêm tiêu không cao, nên trong quá trình phát triển của lịch sử nó bị người ta bỏ quên, bây giờ trong ngày hè nóng nực mà có được đá dùng thì cũng chỉ có hoàng gia có hầm băng và những hào môn đại tộc ở kinh sư.
Trong hoàng cung.
Trần Hoàng uống rượu ngon ướp lạnh, nhìn ra ngoài trời nắng chang chang, lắc đầu nói: "Tình hình hạn hán như vậy không biết còn phải tiếp tục bao lâu nữa, lại nóng như vậy, sợ là sẽ có chuyện."
Ngụy Gian bước lên một bước, nói: "Bệ hạ, Khâm Thiên Giám đã có tin tức, trong vòng ba ngày, kinh sư hẳn là sẽ có một trận mưa, bệ hạ không cần lo lắng."
Trần Hoàng liếc hắn một cái, tức giận nói: "Khâm Thiên Giám dự đoán thời tiết, lần nào mà chuẩn đâu?"
Ngụy Gian cười cười xấu hổ, nói: "Cố gắng lần này sẽ chuẩn."
Trần Hoàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Trong cung còn cất bao nhiêu băng?"
Ngụy Gian nói: "Băng được tích từ mùa đông để dùng đến mùa hè, sẽ bị tan hơn một nửa, năm nay trời nóng hơn, lại tan thêm hai phần, số băng còn lại không nhiều."
"Cho Thục phi, Huệ phi, Hiền phi chỗ đó lại đưa thêm một chút." Trần Hoàng phân phó một câu, lại hỏi: "Viên nhi đi đâu, sao hôm nay không thấy?"
Ngụy Gian nghĩ nghĩ, nói: "Nghe nói là đến Phương gia, Phương đại nhân đón lão phu nhân về kinh sư, Thục phi nương nương cũng muốn xuất cung đi gặp lão phu nhân."
"Việc này nên làm." Trần Hoàng gật đầu nhẹ, nói: "Chuyện này ngươi mau chóng sắp xếp, Thục phi cũng lâu rồi chưa gặp lão phu nhân."
"Phụ hoàng, ta về rồi đây ạ!" Ngoài điện truyền đến một thanh âm, Nhuận Vương trên tay xách theo hai cái chậu đồng lớn nhỏ, từ ngoài điện chạy vào, khi chạy vào, không cẩn thận xô ngã một cái, chậu đồng trong tay bay ra ngoài.
Hắn đứng dậy, phủi mông một cái, nhặt chậu đồng lên, cao hứng nói: "Phụ hoàng, ta cho người xem ảo thuật!"
Trần Hoàng đi lên phía trước, hỏi: "Ảo thuật gì?"
Nhuận Vương chạy đến cửa đại điện, nói: "Mau mang đồ vào đây."
Một tên hoạn quan mang theo thùng nước, một tên hoạn quan khác bưng một cái hộp, trong hộp đựng bột phấn màu trắng, từ ngoài điện đi vào.
Đồng thời đi vào còn có hai vị lão giả.
Trần Hoàng nhìn Nhuận Vương đặt chậu nhỏ vào trong chậu lớn, lại đổ bột trắng vào chậu lớn, phất tay với hai vị lão giả, nói: "Hai vị đại học sĩ đợi một chút, có chuyện gì thì lát nữa nói."
"Phụ hoàng, ngài nhìn cho kỹ!" Nhuận Vương quay đầu nhìn Trần Hoàng một cái, đổ nước từ trong thùng vào chậu lớn.
Nước trong chậu lớn rất nhanh đã vẩn đục, ngoài ra, cũng không có gì đặc biệt.
Trần Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Đây chính là ảo thuật của Viên nhi?"
"Phụ hoàng đợi một chút!" Triệu Viên chổng mông lên ngồi xổm trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm vào chậu đồng nhỏ, chỉ thấy mặt nước trong chậu đồng nhỏ, dần dần bắt đầu thay đổi.
Trần Hoàng nhìn lớp băng mỏng dần dần nổi lên trong chậu đồng nhỏ, kinh hãi với ảo thuật ngày hè sinh băng này, kinh ngạc nói: "Đây là ảo thuật gì!"
Triệu Viên đắc ý nói: "Thế nào, lợi hại không?"
Trần Hoàng nghĩ nghĩ, nhìn hắn hỏi: "Đây cũng là do tiên sinh của con dạy sao?"
Triệu Viên ngượng ngùng nói: "Là con đứng bên cạnh học lén, con còn biết làm băng côn nữa, một lát sẽ làm cho phụ hoàng ăn..."
Một lão giả đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng: "Điện hạ nên học thêm nhiều kiến thức, chứ không phải mấy kỹ xảo kỳ quái này, bài thơ hôm qua, điện hạ đã đọc thuộc chưa?"
Nhuận Vương lắc đầu nói: "Tiên sinh nói không cần đọc mấy thứ vớ vẩn kia, ảo thuật cũng là học vấn, mà còn là đại học vấn, nếu dân chúng biết học vấn này, thì mùa hè sẽ không có nhiều người bị nóng chết như vậy nữa, đọc thơ cũng không giúp người no bụng, cũng không giúp người mát mẻ, những người kia làm thơ, cũng chỉ để người ta đọc..."
Ảo thuật là đại học vấn là do tiên sinh nói, còn câu nói tiếp theo là tự hắn lĩnh ngộ, nếu như thế gian này thiếu vài thi nhân từ nhân, thì bọn họ cũng không cần đọc nhiều thơ văn như vậy.
"Nói bậy nói bạ..." Lão giả kia râu ria run rẩy, nói: "Làm thơ là để trau dồi tình cảm, giải tỏa hứng thú tao nhã, ký thác tâm chí... người nào dám thốt ra lời cuồng ngôn như vậy!"
Trần Hoàng nhìn ông ta, nói: "Trần đại học sĩ bớt giận."
Ông cũng biết vị đại học sĩ này vì sao tức giận như vậy, Trần đại học sĩ vốn là bậc thầy văn đàn, tinh thông thi từ, tự nhiên không cho phép người khác có bất cứ lời phỉ báng như vậy.
"Bệ hạ, lão thần sao có thể không tức giận!" Trần đại học sĩ cơn giận chưa nguôi, nói: "Người này căn bản là dạy hư học sinh, một kẻ ngay cả thi từ cũng không hiểu sao có thể dạy bảo Nhuận Vương điện hạ?"
"Hắn thật sự hiểu thi từ." Trần Hoàng nhìn Trần đại học sĩ, bất đắc dĩ nói: "Đại học sĩ có nghe qua danh hiệu 'thi phong tử' không?"
Trần đại học sĩ hiển nhiên không lạ lẫm với cái tên này, giật mình nói: "Tân khoa trạng nguyên Đường Ninh?"
Thật ra thì ở kinh sư, người yêu thích thi từ, không ai là không biết đến danh xưng "thi phong tử".
Mặc dù số thơ hắn viết không nhiều, nhưng bài nào bài nấy đều là tinh phẩm, có thể nói là con hắc mã lớn nhất xuất hiện trong làng thơ nước Trần năm nay.
Thi phong tử Đường Ninh, đệ nhất tài nữ Chung Ý, hai vợ chồng bọn họ, tên của hai người bọn họ, giống như hai ngọn núi lớn đặt trên thi đàn hiện tại, khiến người ta nhìn thấy phải lùi bước, không có chút ý nghĩ so sánh.
Người nói thi phong tử không hiểu thi từ mới là kẻ cuồng ngôn, sắc mặt Trần đại học sĩ lúc thì đỏ lúc thì trắng, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng, oán hận nói: "Hắn, hắn đây là sỉ nhục nhã nhặn, dù hắn học rộng tài cao, nhưng lại dẫn dụ điện hạ chìm vào kỹ xảo kỳ quái cũng là không nên!"
Một vị đại học sĩ khác bỗng nhiên bước lên trước một bước, nói: "Lời Trần đại nhân sai rồi, các hộ nhà giàu ở kinh sư có hầm băng, có thể dùng giải nhiệt vào ngày hè, nhưng những người dân nghèo khó thì lại chỉ có thể chịu đựng cái nóng bức này, nếu ta không nhìn nhầm, thì điện hạ dùng diêm tiêu để làm băng vào mùa hè, giá diêm tiêu rẻ, nếu dân chúng có thể nắm được phương pháp này, chẳng phải là có thêm một cách giải nhiệt sao, cho nên, việc mà điện hạ đang dùng không phải là kỹ xảo kỳ lạ, mà là cách mang lại lợi ích cho dân."
Trần đại học sĩ còn muốn nói tiếp, lão giả bên cạnh nháy mắt với ông ta, nên ông ta cũng không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, hai người đi ra ngoài đại điện, Trần đại học sĩ mới không nhịn được hỏi: "Dù vậy, cũng không thể để điện hạ bỏ bê việc học, đọc sách không chỉ có thể uyên bác kiến thức mà còn có thể bồi dưỡng đức hạnh..."
Lão giả kia nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Không phải là đọc sách càng nhiều, thì đức hạnh càng tốt đâu, Nhuận Vương điện hạ mặc dù tuổi còn nhỏ ham chơi, nhưng đức hạnh không hề thiếu, ngay cả Đoan Vương Khang Vương cũng không bằng."
Trần đại học sĩ giật mình, lập tức hỏi: "Ý của ngươi là..."
Lão giả lắc đầu, nói: "Ta không có nói gì cả..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận