Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 594: Đây là ưa thích

Tên tiểu nhị tức giận nói: "Chẳng phải bởi vì cửa hàng ngọc của Đường gia làm ăn tốt hơn Tô gia, cướp mất mối làm ăn của bọn họ sao, nên Tô gia Tam công tử mới dẫn người đánh gãy chân của Chu quản sự."
Trừ khi là độc quyền, còn không thì chuyện thương nhân cạnh tranh làm ăn là rất bình thường, những cạnh tranh này có cái tốt, có cái xấu. Tô gia cậy mình là đại tộc đứng đầu Giang Nam, nên muốn ức hiếp các tiểu thương nhân này ra sao cũng được, chuyện này trong mắt bọn chúng chẳng đáng là bao.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, hỏi: "Còn quan phủ đâu, chẳng lẽ quan phủ không quản sao?"
"Quan phủ, quan phủ nào dám quản Tô gia chứ?" Tên tiểu nhị tiếp lời: "Tô gia mà không gây chuyện với bọn họ thì họ đã phải đốt hương bái Phật rồi ấy chứ."
Vẻ giận dữ lộ rõ trên mặt Đường Yêu Yêu, nàng vỗ mạnh tay xuống bàn, giận dữ nói: "Sao lại có chuyện như vậy chứ!"
Đường Ninh xót xa nắm tay nàng xoa xoa, nói: "Đừng giận, quan phủ không quản thì chúng ta quản..."
"Tuyệt đối không được." Chu quản sự vội vàng nói: "Cô gia và tiểu thư mới đến Giang Nam, không biết thế lực của Tô gia, nơi này là Nhuận Châu chứ không phải kinh sư, chúng ta không đấu lại Tô gia đâu."
"Nhuận Châu cũng là đất đai của nước Trần, chỉ cần ở trên đất nước Trần thì phải tuân theo phép nước." Đường Ninh nhìn ông ta nói: "Nước Trần họ Triệu chứ không họ Tô, ngoài bệ hạ ra thì ai cũng phải tuân theo phép nước."
Đường Ninh nhìn tên tiểu nhị kia, nói: "Ngươi giúp Chu quản sự chuẩn bị xe, đến nha môn của thứ sử."
Chu quản sự mặt đầy lo lắng, vội vàng nói: "Cô gia, tiểu thư..."
"Yên tâm đi, chỉ là một cái Tô gia thôi, còn chưa dám đối đầu với triều đình." Đường Ninh xua tay, nói: "Ở nha môn của thứ sử đợi chúng ta."
Nói xong, hắn nắm tay Đường Yêu Yêu đi ra ngoài.
Vừa rồi hắn chỉ vuốt tay giúp Đường Yêu Yêu thôi, hiện tại đã là mười ngón đan xen, Đường Yêu Yêu giả vờ không nhận ra, quay đầu nhìn hắn hỏi: "Tô gia đó lợi hại lắm sao?"
Đường Ninh nói: "Đại tộc đứng đầu Giang Nam, chính là Tô gia đó."
"Đại tộc đứng đầu..." Đường Yêu Yêu có chút do dự, hỏi: "Quan phủ thật sự dám quản bọn họ sao?"
"Quan phủ không quản được thì ta quản." Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Chỉ vì một tiếng 'Cô gia' của Chu quản sự, ta cũng không thể để ông ấy chịu thiệt thòi được..."
Trong lòng Đường Yêu Yêu ngọt ngào, cứ thế tay trong tay đi trên đường, trong khoảnh khắc, trong lòng ta thế mà lại nảy ra ý nghĩ cứ như vậy ở mãi Giang Nam.
Ngay sau đó nàng liền cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ này, trong lòng liên tục nói xin lỗi Tiểu Như và Tiểu Ý vài tiếng, nếu như bọn họ mãi ở Giang Nam, hai người bọn họ biết làm sao bây giờ, hay là chỉ nên ở lại thêm mười ngày nửa tháng thôi vậy.
Đường Ninh về dịch trạm trước một chuyến, mang Trần Chu và Lưu Đồng đến, rồi cùng Đường Yêu Yêu đi đến phủ thứ sử.
Chu quản sự và những người kia đã đến, đang đi đi lại lại sốt ruột trước cửa phủ, nhìn thấy Đường Ninh và Đường Yêu Yêu đến thì mặt mày khó xử, nói: "Cô gia, tiểu thư, hay chúng ta về đi..."
"Đến cả rồi, thì cứ vào trong ngồi chút đã." Đường Ninh cười, sải bước đi vào.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến phủ thứ sử Nhuận Châu, mấy lần trước đều là thứ sử Nhuận Châu cùng các quan địa phương đích thân ra đón tiếp.
Tiểu lại trong phủ thứ sử vừa thấy hắn đã vội chạy vào trong, một lát sau, thứ sử Nhuận Châu vội vàng đi tới, chắp tay nói: "Đường đại nhân giá lâm, không biết có việc gì quan trọng?"
Thật ra chức quan của thứ sử Nhuận Châu lớn hơn Đường Ninh những hai cấp, nhưng một là hắn là quan kinh thành, lại là quan Lại bộ, thứ hai Nhuận Châu đang loạn, việc dẹp loạn mới là chuyện đau đầu, nên dù chức quan có lớn hơn nữa, khi gặp Đường Ninh ông ta cũng phải rất cung kính.
Chu quản sự nhìn Đường Ninh, ngạc nhiên nói: "Đại nhân?"
Hắn từng gặp thứ sử Nhuận Châu vài lần, mỗi lần đều được người ta vây quanh như sao trên trời, đây là lần đầu tiên ông thấy ông ta cúi mình làm thấp tư thế như vậy.
Tên quản sự đi theo từ kinh thành ghé vào tai ông nói nhỏ một câu, ánh mắt Chu quản sự nhìn về phía Đường Ninh liền thay đổi ngay.
"Cũng không có chuyện gì lớn." Đường Ninh nhìn thứ sử Nhuận Châu, nói: "Chỉ là có vụ án liên quan đến một người bạn, nên cùng ông ấy đến phủ thứ sử báo án..."
Hắn nhìn về phía Chu quản sự, nói: "Có oan ức gì thì ngươi cứ kể lại hết với đại nhân thứ sử là được."
Sau khi biết thân phận của Đường Ninh, nỗi sợ Tô gia trong lòng Chu quản sự đã hoàn toàn biến mất, ông kể lại sự việc từ đầu đến cuối cho thứ sử Nhuận Châu nghe.
"Sao lại có chuyện như vậy chứ!" Vẻ mặt thứ sử Nhuận Châu lộ vẻ tức giận, nói: "Ngươi yên tâm, vụ này bản quan nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!"
Ông ta nhìn ra phía sau, nói: "Người đâu, đi bắt Tô Kiệt đến cho ta!"
Tô Kiệt chính là Tam thiếu gia của Tô gia, mấy ngày trước, ông ta chắc chắn sẽ không vì một tiểu thương nhân mà đắc tội Tô gia, nhưng hiện tại tình thế đã khác, có Thượng Phương Bảo kiếm trong tay, người nắm quyền thật sự ở thành Nhuận Châu đã biến thành người trước mặt rồi.
Bây giờ Giang Nam đang đại loạn, Tô gia đắc tội vị này, còn có thể ngồi vững vàng vị trí tứ đại gia tộc được không vẫn còn là một dấu hỏi, đây là một sự lựa chọn không cần phải do dự.
Trước khi đến phủ thứ sử, Chu quản sự chưa từng nghĩ rằng thứ sử Nhuận Châu sẽ xử lý chuyện của Tô gia một cách nhanh gọn như vậy, ông ta chắp tay nói: "Đa tạ đại nhân..."
Thứ sử Nhuận Châu khoát tay, nói: "Không cần cảm ơn, ta là quan phụ mẫu của Nhuận Châu, đây là việc mà ta phải làm..."
...
Tô gia.
Một tên bộ khoái của phủ thứ sử nhìn quản gia Tô phủ, nói: "Phụng mệnh của thứ sử đại nhân, đến bắt phạm nhân Tô Kiệt, mời các ngươi phối hợp."
Quản gia Tô phủ cau mày nhìn hắn, hỏi: "Xin hỏi Tam công tử nhà ta đã phạm tội gì?"
Tên bộ khoái kia mặt không cảm xúc nói: "Đến nha môn thì sẽ biết."
Trong sân Tô phủ, một thanh niên đang ôm cây, lớn tiếng nói: "Ta không đi, ta không muốn vào nhà lao, các ngươi gan lớn thật, dám bắt người Tô gia chúng ta!"
Một tên bộ khoái túm lấy hắn, muốn lôi hắn từ trên cây xuống, nói: "Nước có quốc pháp, nhà có gia quy, Tam công tử nếu vô tội thì sẽ được về ngay thôi..."
"Ta không đi!" Thanh niên ôm chặt cây, lớn tiếng nói: "Chẳng qua là một cái mạng thôi mà, bọn họ muốn bao nhiêu tiền thì bổn công tử sẽ cho bọn họ..."
Tên bộ khoái kia nhìn hắn, không tin chắc nói: "Mạng người sao?"
Hắn lại nhìn Tô gia Tam thiếu gia một lần, nhìn về phía sau một người, nói: "Ghi nhớ lại..."
Cuối cùng Tô gia Tam thiếu gia vẫn bị người của phủ thứ sử mang đi, trong quá trình này, gia chủ Tô gia hoàn toàn không lộ mặt.
Ở một gian phòng nào đó, Tô Triết nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhìn người vừa bước vào, hỏi: "Đi rồi à?"
Tô Chấn nhẹ gật đầu, nói: "Tô Kiệt bị bọn họ mang đi rồi, thứ sử Nhuận Châu bị điên rồi phải không, vì chuyện này mà dám đến Tô gia chúng ta đòi người?"
"Không phải thứ sử Nhuận Châu..." Tô Triết lắc đầu, nói: "Xem ra, hắn thật sự muốn tiêu diệt Tô gia ta."
Hắn nhẹ nhàng đậy nắp chén trà, nói: "Nói cho Kiềm Vương thế tử, có thể bắt đầu rồi..."
...
Cùng Đường Ninh có mối thù sinh tử là Đường gia chứ không phải Tô gia, phạm nhân cũng chia ra chủ phạm và tòng phạm, Tô gia cùng lắm chỉ được xem là chó săn của Đường gia, phạm tội cũng chưa đến mức tòng phạm.
Hắn thật ra không muốn tiêu diệt Tô gia, nhưng tạo phản là trọng tội, là tội tru cửu tộc, một người tạo phản thường thường sẽ liên lụy đến mấy trăm người.
Tô gia và Đường gia là có quan hệ thông gia, ngay cả mẹ của Đường Thủy cũng là người Tô gia, nếu như Tô gia thật sự tạo phản, Đường gia sẽ bị hủy trong phút chốc, và Đường Thủy cũng không thể tránh khỏi liên lụy.
Đường Ninh sẵn sàng nhìn Đường gia sụp đổ, nhưng lại không muốn nhìn cả nhà mấy trăm người Tô gia xếp hàng chờ đợi bị tịch thu tài sản và bị giết, cũng không muốn để Đường Thủy bị liên lụy vào, với hắn, đạt được mục đích rất quan trọng nhưng quá trình cũng không kém phần quan trọng.
Tô gia làm nhiều chuyện xấu, nên bị trừng trị, nhưng không phải là theo cách này.
Hắn còn đang suy nghĩ đến những chuyện này thì Đường Yêu Yêu từ ngoài cửa đi vào, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, hỏi: "Sao hôm nay nàng ấy còn chưa đến?"
...
Tiêu phủ, một gian tiểu viện vắng vẻ.
Bạch Cẩm đẩy cửa phòng bước vào, nhìn Tô Mị đang ngồi ngẩn người trước bàn, hỏi: "Tối nay không ra ngoài sao?"
Tô Mị không ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tam phu nhân của hắn đến rồi, sau này ta sẽ không ra ngoài nữa."
Bạch Cẩm liếc nhìn nàng một cái, hỏi: "Bao nhiêu thanh niên tuấn tú ở kinh sư đều bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo, ngươi chẳng thèm ngó đến ai, lại vì một người đàn ông đã có gia đình mà mất hồn mất vía, ngươi có biết đây là gì không?"
Tô Mị nhìn nàng, nói: "Ngươi đã nói rồi, đây là ti tiện."
Bạch Cẩm nhìn nàng một cái, nói: "Đây là thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận