Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 130: Vô sỉ đến cực điểm

Trong nhã các, phía trước cửa sổ.
Lý Thiên Lan ngồi đối diện Đường Ninh, đã nhìn hắn rất lâu.
Không chịu thua, Đường Ninh cũng ngẩng đầu nhìn nàng.
Một lát sau, Lý Thiên Lan cuối cùng nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Vừa rồi hắn viết mười bài thơ, nàng cũng nhìn hắn viết cả mười bài, khi hắn viết bài đầu tiên, nàng cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền, lúc viết bài thứ hai, nàng lại thấy tài làm thơ của hắn lợi hại hơn cả lời đồn, đến khi hắn viết bài thứ ba, nàng đã cho rằng hắn là người biết làm thơ nhất mà nàng từng quen biết.
Đến khi hắn viết bài thứ mười, nàng lại cho rằng hắn bị điên rồi.
Ném ra một lèo mười bài thơ thượng nguyên tuyệt hảo như vậy, không giống như là việc mà một người hay treo "hiểu sơ" ngoài miệng sẽ làm.
"Mới đến kinh sư, lộ phí sắp hết, dùng cách này kiếm chút lộ phí." Đường Ninh nhìn nàng, giải thích: "Viết nhiều vài bài cho chắc."
Lý Thiên Lan nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
Đường Ninh đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, về phía một nhã các khác, nói: "Ta có huyết hải thâm thù với Đường gia ở kinh sư, người đang ngồi ở đó là Nhị thiếu gia của Đường gia, tên vô sỉ đó bỏ tiền mua mười bài thơ kia, muốn tranh nhất vào tối nay, ta không muốn thấy hắn đắc ý, nên dùng những bài thơ này đè chết hắn, chỉ đơn giản vậy thôi."
Lý Thiên Lan nhìn hắn hồi lâu, rồi nói: "Nếu ngươi thiếu lộ phí thì nói với ta, ta cho ngươi, ngươi làm thế này mất hết cả thể diện."
Nam nhi đại trượng phu, gặp khó khăn tự nhiên phải vượt qua, tự mình giải quyết vấn đề của mình.
Nếu hắn đến cả tiền sinh hoạt cũng phải xin của phụ nữ, vậy thì hắn còn ra cái gì?
Từ xưa đến nay, nguyên tiêu đều là một ngày lễ vô cùng quan trọng, nói về thơ nguyên tiêu thì vô số kể, dù Tô Thức, Tần Quan, Tân Khí Tật, Âu Dương Tu những bậc tiền nhân kia có thật đi chăng nữa cũng chẳng xét đến làm gì, đằng này còn thiếu mất một nửa Đại Đường, lại chưa có sự xuất hiện của Thanh Chiếu cô nương, Đại Minh quốc phúc 300 năm, có bao nhiêu thơ có thể đem ra xét?
Xin lỗi, Thôi Dịch Thôi ngự sử, xin lỗi, Thanh Chiếu cô nương, xin lỗi, Thục Chân muội tử, xin lỗi, Đông Dương đại học sĩ…
Đem tác phẩm phong cách khác nhau của từng triều đại, từng nhà thơ ném ra hết như vậy, bảo là mất thể diện vẫn còn nhẹ, đây là phân liệt đa nhân cách, nói trắng ra là bệnh thần kinh.
Nhưng nếu đã quyết làm, thì phải làm cho chắc ăn.
Lý Thiên Lan nhìn hắn một chút, không hỏi gì thêm, ánh mắt nhìn về hướng nhã các mà hắn vừa chỉ.

Thiên Nhiên Cư, phòng khách trên lầu cao.
Một ông lão tóc bạc nhấp ngụm trà, hỏi: "Còn ai nộp thêm thơ không?"
"Không còn." Lão giả áo xanh nhìn quanh một vòng, nói: "Cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta chọn mười bài này, rồi mời cô nương Tô Mị ra vậy."
"Ta cũng có ý đó." Lão giả tóc trắng gật đầu, vừa đứng dậy thì có người chạy lên lầu, đặt một chồng giấy xuống bàn trước mặt ông.
"Giờ mới lấy ra, vừa rồi đi đâu vậy?" Lão giả tóc trắng nhìn hắn, nhíu mày nói: "Hôm nay hội thơ không nhận bài mới nữa, ngươi mang xuống đi."
Tiêu Phúc nghĩ ngợi, nhìn ông nói: "Vậy để con về nói với Tiêu tiểu công gia, hội thơ hôm nay không nhận thêm bài."
Lão giả tóc trắng khẽ run lên, nhìn lại hắn, mím môi nói: "Hội thơ Nguyên tiêu một năm mới có một lần, cơ hội không dễ, hôm nay lão phu sẽ phá lệ một lần."
Tiêu Giác, Tiêu tiểu công gia là người mà ông không thể đắc tội, trong lòng ông thậm chí nghĩ rằng chỉ cần bài thơ này không quá tệ, ông sẽ cho cậu ta chút mặt mũi, xếp vào mười bài, để sau này Tiêu tiểu công gia không làm khó dễ ông.
Ông cúi xuống nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi lạ, lại ngồi xuống, nhìn những người bên cạnh nói: "Mấy vị cùng xem thử…"
“Ngọc lậu ngân hồ phóng mạc thôi, thiết quan kim tỏa triệt minh khai. Thùy gia kiến nguyệt năng nhàn tọa? Hà xứ văn đăng bất khán lai?” Một người vuốt râu nói: "Không tệ, đây là bài tuyệt cú đầu tiên trong ngày hôm nay, chỉ vài câu mà diễn tả hết sự náo nhiệt của kinh sư trong đêm nguyên tiêu, Tiêu tiểu công gia mua… người viết bài thơ này cũng không tệ.”
“Thời nhà Đường Thôi Dịch có năm bài 《 Thượng Nguyên Dạ 》, xem là vô song, cũng là Thất Tuyệt, xem bài thơ này thì còn hay hơn một bậc.”
“Ngươi cũng nghĩ giống ta, nếu đặt bài này cạnh những bài kia, lão phu còn tưởng 《 Thượng Nguyên Dạ 》 của Thôi Dịch viết sáu bài…"
“Nói như vậy, thơ này lọt vào mười bài xuất sắc?”
“Đương nhiên.”
"Có thể xếp nhất trong mười bài này."
Lão giả tóc trắng gật đầu nói: "Nếu nhận bài này, phải loại một bài trong mười bài kia…"
Ông nghĩ ngợi nói: "Bài 《Nguyên Nhật》 cuối cùng của Đường Chiêu đứng cuối mười bài xuất sắc, dùng bài 《Thượng Nguyên Dạ》 này thay cho 《Nguyên Nhật》 của hắn, mọi người không ý kiến gì chứ?"
Đám người nhao nhao gật đầu.
Lão giả áo xanh nhìn về phía một nhã các, đáp: “Đúng là nên vậy.”
“Vậy thì…” Lão giả tóc trắng cầm bài thơ lên, định nói tiếp, nhưng bỗng ngẩn người, nhìn tờ giấy trên tay, ngạc nhiên nói: “Còn nữa?”
Ông nhìn tờ thứ hai viết một bài từ, biểu cảm ngây ngẩn.
Như ý thức được điều gì, ông để tờ thứ hai qua một bên, nhìn đến tờ thứ ba.
Rồi đến tờ thứ tư.
Tờ thứ năm…
Tờ thứ mười.
Vừa đủ mười tờ.
Định thần lại, ông vịn bàn ngồi xuống, không khỏi nhìn lên nhã các nào đó trên lầu.
Trong phòng, Tiêu Giác nhìn Tiêu Phúc từ bên ngoài đi vào, hỏi: "Ngươi đi đâu nãy giờ?"
Tiêu Phúc vội nói: “Bẩm tiểu công gia, con giúp Đường công tử đưa mấy bài thơ xuống.”
Tiêu Giác ngạc nhiên nhìn Đường Ninh, hỏi: “Ngươi cũng hứng thú với phần thưởng lần này của Thiên Nhiên Cư sao?”
Vớ vẩn, ai không thích tiền, hắn không phải Đường Yêu Yêu có ông bố lắm tiền, cũng không phải Tiêu Giác gia sản bạc triệu không lo ăn uống.
Hắn nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Nếu đoạt được quán quân, bọn họ cho bao nhiêu tiền?"
"Bao nhiêu tiền sao?" Tiêu Giác ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Hình như là một ngàn lượng thì phải."
Thiên Nhiên Cư thưởng một ngàn lượng bạc cho quán quân của hội thơ, mục đích chủ yếu là nhắm đến những học sinh nghèo, còn những con nhà giàu như Đường Chiêu thì họ coi trọng cơ hội quen biết Tô Mị hơn.
Thiên Nhiên Cư có chỗ đứng ở kinh sư nhiều năm như vậy, mối quan hệ cực kỳ phức tạp, được làm quen với chưởng quỹ Tô Mị của Thiên Nhiên Cư, giá trị của nó không chỉ có ngàn lượng hay vạn lượng bạc.
“Một ngàn lượng sao?”
Đường Ninh vốn tưởng rằng có thể khiến rất nhiều công tử nhà giàu có thế lực ở kinh sư, bao gồm cả Tiêu Giác, phải động lòng, tiền thưởng ít nhất phải từ một vạn lượng trở lên, không ngờ chỉ có một ngàn lượng, chênh lệch với dự đoán quá lớn.
Hắn đánh giá thấp sự keo kiệt của Thiên Nhiên Cư, lại đánh giá cao những gì đám công tử thế gia kinh sư kia theo đuổi.
Bất quá, từ đầu hắn cũng không nghĩ đến cái gọi là tiền thưởng.
Thịt muỗi cũng là thịt, huống hồ một ngàn lượng đối với hắn cũng là một khoản tiền lớn.
Trong một nhã các khác.
Thanh niên tên Đường Chiêu nhíu mày hỏi: "Chỉ còn lại hai bài thôi sao?"
Lưu Lý hơi lúng túng nói: "Vốn là ba bài, có điều đến phút cuối, Tiêu tiểu công gia lại đưa thêm một bài, những người kia chắc không muốn mất mặt nên cũng nhường cậu ta chút đỉnh…”
Hắn cười lấy lòng, tiếp lời: "Huống hồ, những người trúng tuyển, ta cũng mua được hơn phân nửa rồi, nếu đến khi cô nương Tô Mị chọn họ, họ cũng sẽ nhường cơ hội cho chúng ta."
Nghe vậy, sắc mặt Đường Chiêu mới hơi dịu lại.
Ở dưới lầu, sắc mặt của mấy vị giám khảo lại vô cùng phức tạp.
Lão giả tóc trắng mấp máy đôi môi khô khốc, hỏi: "Giờ làm sao?"
Người bên cạnh ông cười khổ nói: "Không biết."
Ban đầu bọn họ đã chọn xong mười bài cuối cùng.
Nhưng đến phút cuối, Tiêu tiểu công gia lại đưa đến mười bài, mặc dù đều không ký tên, nhưng từ phòng Tiêu tiểu công gia mà ra thì còn có thể là của ai?
Mười bài này đều là thơ hay về đêm Nguyên tiêu, mỗi một bài đều có tiêu chuẩn rất cao, khiến bọn họ không biết bỏ bài nào.
Có thơ điền viên, có thơ biên tái, có từ hào hùng, có từ uyển chuyển hàm xúc, có chí khí nam nhi, lại có tình khuê nữ, có tả cảnh đơn thuần, có cả tả cảnh và trữ tình, có bài miêu tả hào hùng cảnh đêm Nguyên tiêu, ca ngợi non sông tươi đẹp, có bài cô đơn buồn bã, chất chứa nỗi thương nhớ người chồng đã khuất.
Tiêu tiểu công gia có từng ra biên quan sao?
Hắn có khi nào mà chồng chết đâu?
Dù có bịa, cũng không thể bịa đến mức đó chứ…
Bọn họ đã thấy vị Nhị thiếu gia Đường gia kia vô sỉ lắm rồi, ai ngờ vừa ra tay Tiêu tiểu công gia, Nhị thiếu gia Đường gia kia đến tư cách xách giày cho cậu ta cũng không xứng.
Cậu ta đâu chỉ vô sỉ, mà còn vô sỉ đến cực điểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận