Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 427: Cuối năm thi đấu

"Uống rượu?" An Dương quận chúa nhìn Tiêu Giác, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhìn Triệu Mạn, nói: "Chúng ta đi thôi." Triệu Mạn liếc nhìn Đường Ninh, nháy mắt với hắn, sau đó như không có gì xảy ra rời đi cùng An Dương quận chúa. Con gái lớn mười tám đổi khác, con gái sắp mười tám tuổi, thay đổi cũng thật lớn. Một năm trước, khi Đường Ninh quen Triệu Mạn, nàng vẫn là một cô bé đanh đá vô lý, một năm sau đã trở thành một tiểu yêu tinh lúc nào cũng biết trêu người.
Lão Trịnh đã mua thịt về, Đường Ninh đứng lên, phủi tay, nói: "Ta đi lấy rượu."
Trở lại trong đình, An Dương quận chúa thở dài, nói: "Vốn nghĩ Tiêu Giác tuổi cũng không nhỏ, để hắn làm quen mấy tiểu thư khuê các, ai ngờ đầu hắn lại chậm chạp."
Triệu Mạn nói: "An Dương tỷ tỷ tuổi cũng không còn nhỏ, chẳng phải đầu óc cũng chưa khai thông?"
An Dương quận chúa nhìn nàng, ngạc nhiên: "Ngươi dám trêu cả ta?"
"Đâu có." Triệu Mạn vội nói: "Ta chỉ cảm thấy, An Dương tỷ tỷ cũng nên tìm người đáng tin cậy gả đi, có bờ vai nương tựa tốt biết bao."
An Dương quận chúa liếc xéo nàng: "Ta nào có số may như ngươi."
Triệu Mạn thầm vui trong bụng, nghĩ đến lời Chung Ý dặn, lại xụ mặt: "An Dương tỷ tỷ đang nói gì vậy, ta không hiểu."
Trong phòng, Đường Ninh nhìn Tiêu Giác đang ngồi cạnh lò, hỏi: "Sao ngươi không đi dự tiệc của An Dương quận chúa?"
Tiêu Giác bĩu môi: "Lẩu không ngon hay rượu nhà các ngươi không ngon, ta việc gì phải đi dự cái yến tiệc nhàm chán kia?"
Đường Ninh nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.
"Không nói chuyện này nữa." Tiêu Giác phẩy tay, nhìn Đường Ninh nói: "Hay là nói về chuyện làm sao để ta quen được nhiều cô nương, ta thấy ta cũng không kém gì ngươi, dựa vào cái gì cả kinh thành cô nương ai nấy đều muốn gả cho ngươi?"
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có biết tại sao đến giờ ngươi vẫn còn độc thân không?"
Tiêu Giác ngơ ngác: "Tại sao?"
"Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa." Nhìn Tiêu Giác vẻ mặt khát khao, Đường Ninh thở dài: "Muốn có cô nương nguyện ý gả cho ngươi, chỉ có một cách."
Tiêu Giác vội hỏi: "Cách gì?"
Đường Ninh nói: "Ngươi đi thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, một lần gọi mười cô nương, đảm bảo sang ngày hôm sau sẽ có người đến cầu hôn."
Tiêu Giác khoát tay: "Mấy chỗ thanh lâu đó, uống rượu thì được, chứ không làm gì được. Còn cách khác không?"
Tiêu Giác là một mình bằng bản lĩnh, cách gì cũng vô dụng. Đường Ninh phẩy tay: "Lẩu không ngon hay rượu không ngon, nói nhiều làm gì."
Lão Trịnh đã bưng thịt dê thái xong tới, dao công của lão đạt đến đỉnh cao, miếng thịt nào miếng nấy đều mỏng đều, thả vào nồi nóng là ăn được ngay. Đường Ninh vẫy tay: "Lão Trịnh, ngồi xuống ăn cùng."
Hai người ăn không có không khí, ba người uống rượu mới vui vẻ, Triệu Viên nghe mùi từ ngoài cửa đi vào, tự mình lấy thêm đôi đũa, dời cái ghế dài đến.
Dạo gần đây hắn bị đào hoa bủa vây, đúng là đào hoa kiếp, dưới sự quấn quýt của ba cô nương nhỏ, ngày nào cũng tới đây trốn nạn.
Tiêu Giác ăn miếng thịt, nhấp ngụm rượu, rồi nhìn Đường Ninh, hỏi: "Nghe nói ngươi sắp đến Binh bộ?"
Đường Ninh gật đầu: "Mấy ngày nữa sẽ đi."
Tiêu Giác nói: "Cuối năm mười sáu vệ thi đấu, Binh bộ bận rộn lắm đấy, ngươi đi không đúng lúc rồi."
Đường Ninh xiên miếng thịt dê, thuận miệng hỏi: "Thi đấu gì?"
Tiêu Giác giải thích: "Mười sáu vệ một năm một lần thi đấu nhỏ, bốn năm một lần thi đấu lớn, mỗi lần thi đấu đều phải xếp hạng, đại diện cho sức chiến đấu của mỗi vệ. Năm nay vừa vặn đến năm thi đấu lớn, thi đấu do Binh bộ chủ trì, nên đến cuối năm Binh bộ sẽ không được rảnh rang."
Cấm quân noi theo quân chế nhà Đường, chi tiết lại có cải tiến lớn. Cấm quân đóng ở gần kinh thành được chia thành mười sáu vệ, trong đó bốn vệ ở trong kinh thành, hai vệ phụ trách tuần tra trong thành, hai vệ phụ trách canh gác hoàng cung. Tiêu Giác thuộc Hữu Vũ vệ, Lục Đằng thuộc Tả Vũ vệ, chính là gần với thân quân của thiên tử nhất.
Còn mười hai vệ còn lại phân bố ở các nơi quanh kinh thành, chủ yếu phụ trách bảo vệ an toàn kinh sư. Cấm quân khác với quân đội khác, họ lấy bảo vệ kinh thành, bảo vệ hoàng gia làm nhiệm vụ, ngày thường ngoài diễn tập thông thường thì không tùy tiện rời kinh, cũng không có chiến trận để tham gia, hàng năm thi đấu xếp hạng là để đốc thúc bọn họ ngày thường phải huấn luyện nghiêm ngặt. Nếu trong thi đấu mà đội nào đứng cuối, thì bốn năm tiếp theo sẽ không ngẩng đầu lên được.
Tiêu Giác vừa uống rượu, vừa không phục nói: "Lục Đằng cái tên kia, chẳng phải là cùng ngươi đi Sở quốc một chuyến, về liền thăng lên Tả Vũ đô úy, lúc đó nếu là ta đi thì đâu đến phiên hắn được hời như vậy..."
Lục Đằng đi hộ vệ có công, được Trần Hoàng đề bạt lên làm Tả Vũ đô úy, cùng phẩm cấp với Tiêu Giác. Theo Tiêu Giác thì đây là đi có thưởng còn được thăng quan, hời quá lớn.
Nhưng thực sự nếu để Tiêu Giác đi hộ vệ, Đường Ninh cũng không nỡ, hắn việc cần làm nhất là mau cưới vợ sinh con, truyền lại hương hỏa cho nhà họ Tiêu.
Với tư cách là bạn bè, Đường Ninh cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở Tiêu Giác, nếu không với cái tư tưởng này, thì đến đời Tiêu Giác có lẽ nhà họ Tiêu sẽ tuyệt tự mất.
Hắn gắp vài miếng đồ ăn, nhìn Tiêu Giác nói: "Ngươi mau ăn xong, đi Thiên Nhiên Cư dự tiệc cùng An Dương quận chúa đi."
"Không đi." Tiêu Giác khoát tay, nói: "Món ở Thiên Nhiên Cư ta ăn ngán rồi, ta thấy món thịt xiên này không tệ, rượu ở đó cũng không ngon bằng nhà ngươi."
Đường Ninh nói: "Để ngươi tham gia yến tiệc không phải để ăn, là để ngươi làm quen với mấy cô chiêu tiểu thư, biết đâu cô nào bị mỡ heo làm lú lẫn, liền để mắt tới ngươi. Ngươi thực sự cho là quận chúa mời ngươi ăn cơm à?"
"Ý ngươi là, quận chúa muốn làm mai cho ta?" Tiêu Giác bĩu môi, nói: "Thôi đi, nàng tổ chức nhiều tiệc như vậy, có thấy chính nàng lấy chồng đâu, nàng còn hơn ta mấy tháng đó. Nếu thật sự có ích thì sao chính nàng không tìm?"
Đường Ninh dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn. Tiêu Giác ngẩng lên nhìn, hỏi: "Sao, mặt ta có gì à?"
Đường Ninh khoát tay: "Mặt ngươi không có gì, nhưng phía sau ngươi có người."
Vì chuyện chung thân của Tiêu Giác mà lo lắng, chuẩn bị đến khuyên nhủ thêm vài câu, An Dương quận chúa mặt tái mét, túm lấy tai hắn lôi ra ngoài.
Tiêu Giác bịt tai, cũng không dám phản kháng, vội vàng nói: "Đau, đau, mau thả ra..."
An Dương quận chúa túm tai hắn, tức giận nói: "Ta có lấy chồng hay không, không cần Tiêu tiểu công gia bận tâm, nếu không phải lão công gia nói, ta mới không thèm tìm ngươi, hôm nay ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi. Trước khi ta gả được ngươi đi, lần nào ta thiết yến ngươi cũng phải đến!"
Tiêu Giác người đã ra đến cửa, giọng thảm thiết: "Chờ chút, ta còn hai miếng thịt chưa ăn..."
Triệu Viên vừa xiên thịt dê, vừa dùng ánh mắt thương hại nhìn ra ngoài cửa, cảm thán: "An Dương tỷ tỷ thực ra rất hung, giống Vương phi thẩm nương hung hăng."
Hắn lắc đầu, nói: "Lấy vợ không nên lấy người hung dữ, Phúc Vương thúc và Hoài Vương huynh cũng chỉ vì cưới vương phi dữ, cho nên mới chỉ lấy được một vương phi."
Tuổi còn nhỏ mà bụng dạ khó lường, Đường Ninh nhìn hắn hỏi: "Lớn lên ngươi muốn cưới mấy người?"
"Cũng không nhiều." Triệu Viên nhìn Đường Ninh, trong lòng rất ngưỡng mộ bên cạnh hắn luôn có nhiều cô nàng xinh đẹp như vậy, nói: "Cũng phải bằng tiên sinh và phụ hoàng là được."
Cái gọi là trên bất chính dưới tắc loạn, cũng là do có một lão cha hoàng đế tam cung lục viện, Triệu Viên còn nhỏ mà đã có cái ý nghĩ không đứng đắn này.
...
Từ khi về từ Sở quốc được hơn mười ngày, Đường Ninh chưa ra khỏi nhà lần nào. Tuy rằng thánh chỉ điều hắn đến Binh bộ đã xuống, nhưng Binh bộ Thượng thư Lục Đỉnh đã lên tiếng, hắn chậm nhất là tháng mười một đến Binh bộ trình diện là được. Theo lệ cũ, hắn vẫn định đợi đến cuối tháng mười mới đi. Trước đó, hắn vẫn phải đi Lễ bộ một chuyến, làm xong thủ tục bàn giao. Từ khi về từ Sở quốc, đây là lần đầu hắn tới Lễ bộ, vừa đúng lại gặp Từ bộ lang trung ở cửa.
"Lưu đại nhân, sớm." Đường Ninh vẫy tay, chủ động chào hỏi.
Đối với Từ bộ lang trung Lưu Tiến, đây là lần đầu tiên hắn đến Lễ bộ từ khi phái đoàn Lễ bộ trở về từ Sở quốc. Trước hôm nay, hắn xin nghỉ dài hạn với Lễ bộ lang trung, mấy ngày nay ở nhà nghe nói Đường Ninh không còn đến Lễ bộ nữa, nên mới dự định hôm nay quay về nha.
Nghe được tiếng nói quen thuộc từ sau lưng, Lưu Tiến giật bắn người, quay lại nhìn Đường Ninh đang đi tới, mặt mày sợ hãi, cứng ngắc ngẩng đầu, giọng run run: "Đường... Đường đại nhân, sớm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận