Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 159: Hồng Tụ các đi như thế nào?

"Tình huống Đường gia, cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, ít nhất Đường Thủy đối với ngươi, hẳn là không có ác ý gì, có lẽ cũng sẽ không gạt ngươi." Vừa xảy ra chuyện, tự nhiên không thể quay lại, lúc Đường Ninh sắp vào Hồng Tụ các, Tô Mị đứng sau lưng nói.
Đường Ninh dừng bước, suy nghĩ rồi nói: "Nàng vừa nói, Tô Mị người phụ nữ này không đơn giản, bảo ta tránh xa nàng một chút."
"Ngoài câu này ra!" Tô Mị nghiến răng: "Thiệt thòi ta còn nói tốt cho nàng trước mặt ngươi, giờ ta hối hận rồi, ngươi quên lời vừa rồi của ta đi, lời của bất kỳ người phụ nữ nào cũng không nên tùy tiện tin, càng xinh đẹp càng không được tin, lời Đường Thủy nói, một câu cũng không được tin..."
"Cám ơn." Đường Ninh nhìn nàng một cái, quay người vào Hồng Tụ các.
Tô Mị nhìn theo hắn, nhắc: "Ngày mai đừng quên chốt cửa sổ..."
Trong tiểu các, Lục Đằng bị khiêng đi trị thương, Lưu Lý tự động rời đi, đương nhiên là dẫn tới một phen nghị luận.
An Dương quận chúa đứng ra nói vài câu, không khí trong sân mới dần dần trở lại bình thường. Mọi người không còn bàn tán chuyện vừa rồi, các giải nguyên làm quen nhau, ánh mắt các thiên kim danh viện lầu hai, cũng dần dần bị những tuấn kiệt trẻ tuổi dưới lầu thu hút.
Chỉ là trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc, rốt cuộc người kia có bối cảnh gì, mà khiến Đường Thủy ra tay đánh nhau với Lục Đằng và Lưu Lý. Không chỉ vậy, sau khi Đường Thủy kéo hắn đi, Tô Mị cô nương cũng không nói một lời mà rời đi... Chắc chắn có uẩn khúc đặc sắc mà bọn họ không biết.
Đại tiểu thư Đường gia, đệ nhất mỹ nhân kinh sư, và một nam nhân, chắc hẳn có câu chuyện...
Ở một bàn nào đó dưới lầu, Tiêu Giác đứng dậy, nói với Lưu Tuấn: "Ta đi trước, các ngươi tối cứ chơi vui."
Nói rồi trực tiếp đứng dậy, đi ra cửa lớn.
Lưu Tuấn ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Tiêu Giác, lẩm bẩm: "Tên này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Đường Thủy tuy hung danh bên ngoài, nhưng ngày thường vẫn nói lý, mới rồi Lục Đằng chẳng qua buông vài lời ngoan, liền bị đánh hôn mê bất tỉnh, Lưu Lý thì thê thảm hơn, đến giờ Lưu Tuấn vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Đường Thủy lại ra tay với Lưu Lý - chó săn trung thành của Đường nhị thiếu gia.
Việc của Đường Thủy đã làm hắn nghi ngờ rồi, huống chi, lại thêm một Tô Mị, Tiêu Giác lại còn giới thiệu được bạn mới, làm được chuyện mà tất cả đàn ông kinh sư không làm được.
Trương Viêm Sinh lộ vẻ khâm phục, thầm nhủ: "Cảnh giới của Đường huynh, chúng ta e là cả đời khó mà sánh kịp..."
An Dương quận chúa mặt tươi cười trò chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, trong mắt giấu vẻ nghi hoặc sâu xa...
Đường Ninh về phòng, chuẩn bị rửa mặt rồi đi ngủ thì Tiêu Giác gõ cửa, đẩy cửa đi vào.
Hắn ngồi trước bàn, nhìn Đường Ninh, nói: "Xin lỗi, nếu không phải tại ta, thì đã không có chuyện tối nay."
Đường Ninh phẩy tay: "Chuyện không liên quan đến ngươi."
Tiêu Giác lòng tốt, nguồn cơn sự việc là tại Đường gia, và cả vị công tử Lễ Bộ thị lang mỗi lần xuất hiện đúng lúc rồi bị Đường Thủy đập vào đầu.
Tiêu Giác nghĩ ngợi, hỏi: "Quan hệ giữa ngươi và Đường gia thế nào?"
Lúc này hắn rất nghi hoặc, hôm đó Đường Chiêu cảnh cáo hắn, hắn tưởng rằng Đường Ninh có thù oán gì với Đường gia, nhưng hành động bất thường của Đường Thủy hôm nay, lại khiến hắn không hiểu nổi.
Một người Đường gia muốn mình để ý tránh xa hắn ra, một người lại che chở hắn như thế, khiến hắn phủ định phỏng đoán trước đây trong lòng.
Đường Ninh không trả lời ngay, Tiêu Giác trầm ngâm rồi nói: "Ngươi có thù với Đường gia?"
Đường Ninh ngồi trên giường thu xếp chăn gối, tiện miệng nói: "Thù sống chết."
Tiêu Giác nhìn hắn, hỏi: "Vậy ngươi còn dám đến kinh sư?"
"Kinh sư đâu phải kinh sư của Đường gia, tại sao không thể đến?"
Tiêu Giác không trả lời, vẻ mặt suy tư, lẩm bẩm: "Ngươi lần đầu đến kinh sư, có thể có thù oán gì với Đường gia, lại còn là thù sống chết..."
Như nghĩ ra gì đó, hắn giật mình, rồi đột ngột nhìn Đường Ninh, kinh ngạc: "Đường gia, Đường gia, ngươi cũng họ Đường, chẳng lẽ..."
Đường Ninh kéo chăn, nằm dài trên giường, nhắm mắt nói: "Ta muốn ngủ, khi ngươi ra ngoài, nhớ đóng cửa lại."
Tiêu Giác nhìn hắn, đi ra ngoài, lúc đến cửa thì quay đầu nói: "Ngày mai ta lại đến tìm ngươi."
Ngay khi cửa phòng khép lại, mắt Đường Ninh từ từ mở ra.
Tình hình Đường gia, dường như không hoàn toàn giống như hắn nghĩ, hắn nhắm mắt, trong đầu hiện lên ánh mắt của người nữ kia nhìn hắn khi nãy... Đó là một loại quan tâm mà hắn chưa từng thấy.
Sau một hồi im lặng, trong bóng tối mới vang lên một tiếng thở dài thật dài...
...Đường gia, Lễ Bộ thị lang sáng sớm đã đến nhà bái phỏng, Lưu Lý theo sau, đầu quấn vải trắng, cúi đầu im lặng.
Lưu thị lang nhìn Đường Kỳ, vẻ mặt áy náy nói: "Đường đại nhân, thật sự xin lỗi, thằng con nghịch tử không biết đắc tội đại tiểu thư thế nào, hạ quan đặc biệt đưa nó đến Đường phủ tạ tội..."
Đường Kỳ xoa xoa trán, cũng cảm thấy đau đầu, nói: "Lưu đại nhân không cần thế, đều do Đường gia ta quản giáo không nghiêm, bản quan thay Đường Thủy nói một tiếng xin lỗi với ngài."
Lưu thị lang vội vàng: "Không dám, không dám..."
Đường Kỳ phất tay: "Người đâu, mang mấy dược liệu quý hiếm hôm qua mang vào phủ, cho Lưu thị lang một ít."
Sau khi tiễn Lưu thị lang cha con, lại có một gia nhân nhanh chóng tới báo: "Lão gia, người Lục phủ đang chờ ở ngoài, muốn Đường gia cho bọn họ một lời giải thích."
"Giải thích, giải thích gì?" Đường Kỳ phẩy tay, nói: "Bảo ta không có nhà, bọn họ muốn đợi, thì cứ để bọn họ đợi ở ngoài."
Gia nhân kia đi rồi, Đường Kỳ mới xoay người, đi vào trong phòng, nhìn Đường Tĩnh, giận nói: "Trước mặt bao nhiêu người, hành động của nó tối qua, nhất định sẽ gây chú ý của người có ý. Xem xem ngươi dạy con gái tốt!"
Đường Tĩnh nhấp ngụm trà, nói: "Nếu Thủy nhi không ra tay mặc cho nhà Lục kia động thủ, phiền phức còn lớn hơn, đến lúc đó, e là càng khó che giấu."
Trong lòng Đường Kỳ có chút bực bội, từ khi hắn vào kinh, mọi chuyện phát triển đã vượt khỏi sự kiểm soát của Đường gia, tiếp tục như vậy nữa, e rằng sẽ xảy ra chuyện mà họ không hề mong muốn.
Hắn nhìn Đường Tĩnh, có chút bực bội hỏi: "Thủy nhi đâu?"
Đường Tĩnh đặt chén trà xuống, lắc đầu: "Không biết."
Một tiểu viện nào đó của Đường gia.
Đường Thủy nắm tay người phụ nữ kia, nói: "Bọn họ quá khi dễ người, hết lần này đến lần khác, hắn có làm gì sai đâu?"
Nàng nhìn người phụ nữ kia, áy náy: "Xin lỗi, cô, con vẫn không nhịn được, con không muốn để bọn họ khi dễ hắn..."
"Không sao." Người phụ nữ vỗ tay nàng, nói: "Cám ơn Thủy nhi."
Đường Thủy lau mắt: "Con không quan tâm, con là chị của hắn, sau này nếu còn ai dám khi dễ hắn, con tuyệt không tha!"
Nàng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia, nói: "Con nhất định sẽ giúp hai người gặp nhau."
... Kinh sư đêm qua xảy ra một chuyện lớn, sáng nay đã truyền khắp nửa kinh thành.
Đêm qua tại yến hội do An Dương công chúa tổ chức, thiên kim Đường gia ngang nhiên ra tay, đánh gục thủ lĩnh thế hệ trẻ Lục gia Lục Đằng, công tử Lễ Bộ thị lang Lưu Lý, cũng bị nàng đập ghế vào đầu.
Mà nguyên nhân gây ra chuyện này, là vì một nam nhân, dường như còn liên lụy đến đệ nhất mỹ nhân kinh sư, Tô Mị cô nương.
Bách tính kinh thành bàn tán xôn xao.
Có người cho rằng, là do Lục Đằng đắc tội tiểu thư Đường gia, mới nhận tai họa bất ngờ.
Cũng có người cho rằng, nam nhân kia là tình lang của tiểu thư Đường gia, đại tiểu thư Đường gia giận dữ vì tình, cũng không có gì khó hiểu.
Đương nhiên, về việc tại sao Tô Mị cô nương lại tham dự vào, có thể là dính dáng đến một mối quan hệ phức tạp, mọi người không được biết rõ.
Ngoài cửa thành, một cô gái váy trắng áo trắng, một tay cầm kiếm, lẩm bẩm: "Kinh sư lại có nữ tử bạo lực như vậy, sau này làm sao mà gả được chồng..."
Nàng lắc đầu, đi ra đường lớn, chặn một người qua đường, mỉm cười hỏi: "Vị đại thẩm này, xin hỏi đường đến Hồng Tụ các như thế nào ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận