Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 654: Vô pháp vô thiên

Mỗi khi đến đêm thất tịch, trung thu, giao thừa, thượng nguyên, những ngày lễ như vậy, triều đình sẽ cho phép các bộ ngành nghỉ ba ngày, nhưng các nha môn địa phương, bao gồm nha môn huyện Bình An và phủ Kinh Triệu, những ngày lễ này lại là thời điểm bận rộn nhất.
Bình thường ở kinh sư có lệnh cấm đi lại ban đêm, người dân bình thường đêm hôm khuya khoắt ngay cả đi ra ngoài cũng không dám, nếu bị bắt được, nhẹ nhất cũng phải chịu một trận trượng, những hạng người làm điều phi pháp, lòng mang ý đồ xấu kia cũng không dám ra ngoài gây hại.
Điều này khiến quan phủ giữ gìn trị an trở nên rất dễ dàng.
Nhưng những ngày lễ hội này thì khác, triều đình bãi bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, dân chúng hiếm khi có được dịp trải nghiệm cuộc sống về đêm đầy thú vị, không cần ai quản thúc, ào ào kéo nhau ra đường, mỗi lúc như thế, phố lớn ngõ nhỏ ở kinh sư, du thuyền thuyền hoa đều sẽ bị chen chúc như nêm cối.
Náo nhiệt thường mang theo sự hỗn loạn, không thể phủ nhận, đại bộ phận người dân ra đường đều để vui chơi, nhưng một số kẻ lòng mang ý đồ xấu lại lợi dụng thời điểm này để kiếm cơ hội.
Mỗi khi đến các ngày lễ lớn, số vụ mất trộm hoặc bị đánh cướp trình báo lên nha môn ở kinh sư, ít thì cũng có vài chục vụ, một số vụ án lớn cũng có khả năng xảy ra vào lúc này.
Một năm trước, vào ngày hội nguyên tiêu, đại công tử Đường gia là Đường Cảnh đã bị người tàn nhẫn sát hại trong đêm thượng nguyên, hung thủ đến giờ vẫn chưa tìm ra, một năm sau, vào đêm giao thừa, Khang Vương trên đường từ hoàng cung về phủ gặp chuyện, tính mạng nguy kịch, Trần Hoàng rất tức giận, gần sang năm mới, các bộ môn vốn đang được nghỉ ngơi như Bình An huyện nha, phủ Kinh Triệu, Đại Lý Tự, Hình Bộ, Ngự Sử đài, tất cả đều bị điều động, lùng sục khắp kinh sư để tìm kiếm hung thủ...
Trần Hoàng còn nổi trận lôi đình, tuyên bố nếu bắt được hung thủ, sẽ lập tức lăng trì, tuyệt không dung tha...
Hình phạt lăng trì, ở nước Trần dù không bị bãi bỏ nhưng đã lâu không còn dùng đến.
Đây là hình phạt dành cho những kẻ tội ác cùng cực, tội ác tày trời.
Con trai Võ Liệt Hầu chết, thì có thể dễ dàng cho qua, đại công tử Đường gia chết, kinh sư lùng sục một phen hung thủ vẫn bặt vô âm tín, cuối cùng cũng coi như xong.
Nhưng lần này thì không được, chuyện này liên quan đến uy nghiêm của hoàng gia, việc liên quan đến thể thống.
Hắn hôm nay dám giết Khang Vương, ngày mai liền dám giết Đoan Vương, ngày kia liền dám giết hoàng đế, giết hoàng đế chính là tạo phản, người tạo phản sẽ bị tru di cửu tộc, chịu hình phạt lăng trì, một chút cũng không quá đáng...
Kinh sư xưa nay chưa từng xảy ra chuyện hoàng tử bị người ám sát, một là vì đây là trọng tội, không ai dám phạm, hai là vì thân phận những hoàng tử này rất tôn quý, mỗi lần ra ngoài đều có đầy đủ hộ vệ, không ai có thể ra tay được.
Khang Vương là trường hợp ngoại lệ trong số các hoàng tử, từ khi hắn bị thất sủng, mưu sĩ chạy, người hầu tản hết, mấy tháng nay, đều chỉ một mình hắn cô độc qua lại, tạo cơ hội cho kẻ gian lợi dụng.
Sau khi Khang Vương bị đâm, lập tức được đưa vào cung, thái y thân cận chăm sóc, Triệu Mạn vừa từ trong cung thăm viếng trở về, Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Khang Vương thế nào rồi?"
Triệu Mạn nói: "Thái y nói chỉ thiếu chút nữa là tổn thương đến phổi, chỉ là mất máu quá nhiều, hiện giờ thì không lo tính mạng nữa."
Khang Vương hôm qua từ trong cung ra ngoài, khi về đến Khang Vương phủ, đã bị người từ trong bóng tối xông ra đâm một đao, hung thủ sau khi ra tay đã nhanh chóng trà trộn vào đám đông, biến mất tăm, Trần Hoàng giận dữ sai người lật tung toàn bộ kinh sư, nhất định phải tìm ra hung thủ, lăng trì xử tử.
Bất quá, tên hung thủ đó rõ ràng không phải một kẻ lão luyện, một đao này vừa hay tránh được chỗ hiểm, nếu lệch sang bên một tấc, Khang Vương đã vong mạng rồi.
Triệu Mạn nhìn hắn, sắc mặt hơi tái nhợt hỏi: "Bọn họ đều nói, là Đoan Vương huynh muốn giết Khang Vương huynh, có đúng không?"
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Khó nói."
Khang Vương hiện giờ không còn gì trong tay, lấy cái gì mà tranh đoạt với Đoan Vương, theo lý Đoan Vương không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt, tự mình để lại nhược điểm.
Đợi đến khi lên ngôi, muốn xử trí Khang Vương thế nào cũng được, không cần phải nóng vội nhất thời.
Nhưng cũng khó nói, nhỡ đâu Đoan Vương lại là một kẻ nóng tính như vậy, muốn trừ khử mối họa này thì sao?
Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng đây là khổ nhục kế, Khang Vương cố tình tạo ra một vở kịch lớn, bọn họ những người này, cả ngày giở trò mưu ma quỷ kế, với người khác thì tàn nhẫn, với mình cũng chẳng khác gì, tự đâm mình một đao, hòng kéo Đoan Vương xuống, chuyện này cũng không phải là không thể làm...
Đây chỉ là suy đoán của Đường Ninh, còn chân tướng sự việc thế nào thì phải xem Trần Hoàng điều tra ra sao.
Hoàng cung, một điện nào đó.
Trương hiền phi ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt trắng bệch không chút máu của Khang Vương, lo lắng nói: "Con ta thế nào rồi?"
Khang Vương gượng cười, nói: "Mẫu phi đừng lo lắng, thái y nói con không chết được."
Trương hiền phi nắm tay hắn, khóc nức nở, thều thào nói: "Con ta đã đến mức này rồi, bọn chúng còn muốn con phải thế nào nữa đây..."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Trần Hoàng chậm rãi bước vào điện.
Trương hiền phi quay đầu nhìn, đứng dậy, nhanh chân bước đến trước mặt hắn, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc: "Bệ hạ, xin bệ hạ, cho Thành nhi về đất phong đi, hắn không thể ở lại kinh sư nữa, thần thiếp chỉ có một đứa con trai này, thần thiếp không thể nhìn nó phải chết được..."
Trần Hoàng mặt lạnh tanh, nói: "Ngu xuẩn, ngươi cho rằng hắn về đất phong là có thể sống sao, hắn về đất phong, chỉ sẽ chết nhanh hơn thôi!"
Trương hiền phi run rẩy, nức nở: "Bệ hạ, mau cứu Thành nhi đi, nó là con của ngài mà!"
"Ngươi cả đêm không ngủ rồi, hãy về cung nghỉ ngơi đi, chuyện này, trẫm sẽ tra cho ra ngọn ngành." Trần Hoàng liếc nhìn mấy cung nữ phía sau Trương hiền phi, trầm giọng nói: "Còn không mau đỡ Hiền phi hồi cung?"
"Dạ..."
Hai cung nữ vội vàng đỡ Trương hiền phi ra ngoài, Trần Hoàng đi đến mép giường, Khang Vương giãy giụa muốn đứng dậy, Trần Hoàng nhanh chóng tiến lên đỡ hắn nằm xuống, nói: "Ngươi có thương tích trong người, miễn lễ đi."
Khang Vương yếu ớt nói: "Tạ ơn phụ hoàng..."
Trần Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi còn nhớ rõ không, có nhìn rõ mặt kẻ đó không?"
Khang Vương lắc đầu, nói: "Tối qua sau khi nhi thần xuất cung, một mình về phủ, lúc đi ngang qua một con hẻm tối, có người từ trong hẻm xông ra, đâm nhi thần một dao rồi trà trộn vào đám người, hắn che mặt, nhi thần không thấy rõ mặt hắn..."
Trần Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Gần đây ngươi có đắc tội ai không, có nghi ngờ ai không?"
Khang Vương nhìn vào ánh mắt hắn, bất đắc dĩ cười, nói: "Không có..."
Dừng một lát, hắn mới nói tiếp: "Phụ hoàng đợi khi thương thế của nhi thần lành, hay là cho nhi thần về đất phong đi, khỏi ở lại kinh sư khiến phụ hoàng thêm phiền não."
Trần Hoàng nhìn hắn một cái, nói: "Trẫm cho ngươi ở lại kinh sư thì cứ ở lại, trẫm ngược lại muốn xem, lá gan của một số người có phải là lớn đến mức vô pháp vô thiên không..."
...
Hắn bước ra đại điện, khi đến một hành lang nào đó, thì dừng lại.
Hắn nhìn về phía trước, hỏi: "Ngươi nói xem, rốt cuộc là Đoan Vương ra tay, hay là Khang Vương đang dùng khổ nhục kế?"
Đợi hồi lâu không có ai đáp lại hắn, hắn quay đầu nhìn Ngụy Gian, tức giận nói: "Trẫm đang hỏi ngươi đó, tai ngươi điếc sao?"
Ngụy Gian ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Bệ hạ vừa rồi có nói gì sao?"
"Tai của ngươi đúng là có vấn đề..." Trần Hoàng hơi giận mắng nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng phất tay, nghĩ đến tình hình vừa rồi, trầm giọng nói: "Biểu hiện của Thành nhi không giống làm bộ, trẫm không thấy chút sơ hở nào, hẳn không phải là hắn, hơn nữa theo như lời thái y, nhát dao đó nếu chếch sang trái thêm nửa tấc, thì hắn đã mất mạng, hắn không thể liều lĩnh đến thế để hãm hại Minh nhi, huống chi, hắn vừa rồi hoàn toàn có thể nói thẳng ra người mà mình nghi ngờ..."
Hắn suy nghĩ, nhìn Ngụy Gian, nói: "Tuyên Đoan Vương tiến cung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận