Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 675: Thần y hồi kinh

Chương 675: Thần y hồi kinh
Trần Hoàng là người không chú trọng đến việc tổ chức thọ yến cho bản thân, Đường Ninh ở kinh thành mấy năm nay cũng chưa từng thấy hắn mở tiệc mừng sinh nhật linh đình. Điểm này ngược lại giống với mấy người phụ nữ trong nhà hắn, đặc biệt là Tô Mị, nàng rất để ý đến tuổi tác của mình, dù Đường Ninh có nhấn mạnh rất nhiều lần rằng nàng dù có qua mấy năm hay mấy chục năm nữa vẫn sẽ là đóa hoa của kinh thành, nàng vẫn không muốn tốn nhiều tâm tư vào chuyện sinh nhật. Trần Hoàng ở độ tuổi này, lại còn là hoàng đế, mỗi lần qua một ngày sinh nhật cũng có nghĩa là hắn đến gần hoàng lăng thêm một bước, hắn không muốn năm nào cũng phải tự nhắc nhở mình chuyện đó, việc này cũng hợp tình hợp lý.
Dù hắn không muốn phô trương ồn ào nhưng lễ vật mừng sinh nhật hoàng đế vẫn không thể qua loa được. Tặng bạc thì quá tục, hơn nữa Trần Hoàng bây giờ giàu có rồi, nếu không tặng hắn hơn 100 triệu lượng bạc thì căn bản không làm hắn động lòng, mà nếu tặng 100 triệu lượng thì hắn lại nghĩ hay quá rồi. Cũng không thể giống như tặng pháo hoa mừng sinh nhật Thái hậu, ý tưởng thì có đấy nhưng chiêu này đã dùng rồi, không còn mới mẻ nữa. Tặng quà quan trọng nhất là phải hợp ý, ngoài tiền ra dường như Trần Hoàng không có thích thứ gì rõ ràng lắm. Vì đã hứa với Triệu Mạn nên Đường Ninh vẫn quyết định suy nghĩ cẩn thận, đúng lúc này Tình Nhi chạy từ bên ngoài vào nói: "Cô gia, có khách đến!"
Khách tới Đường gia hôm nay có thân phận cực kỳ tôn quý. Từ sau khi rời khỏi Linh Châu, Đường Ninh không gặp lại Tôn thần y nữa, cả đời ông ấy đam mê Y đạo, coi việc giúp người cứu đời làm lý tưởng, rất ít khi ở lại một chỗ quá lâu, hai năm nay không biết lại đi du ngoạn nơi nào rồi. Đường Ninh vội ra đón, cười hỏi: "Sư huynh trở về từ lúc nào vậy?"
"Hôm qua mới đến kinh thành." Tôn thần y cười đáp: "Năm đó ta đã cảm thấy sư đệ là rồng trong loài người, sớm muộn cũng có ngày bay lên trời xanh, không ngờ ba năm không gặp, sư đệ đã thành người quyền cao chức trọng trong triều rồi."
"Sư huynh quá khen rồi..." Đường Ninh khiêm tốn cười rồi hỏi: "Sư huynh lần này trở về, định ở lại kinh thành bao lâu?"
Tôn thần y vuốt râu đáp: "Hai năm nay đi du ngoạn cũng có chút thu hoạch, chắc chắn sẽ ở lại kinh thành một thời gian dài, ghi chép lại những gì đã học được, đến lúc đó mong sư đệ có thể cùng ta tham khảo và chỉ giáo."
Luận về y thuật, Đường Ninh dù có học thêm 100 năm cũng không bằng Tôn thần y, nhưng may mắn là hắn có hơn mấy trăm năm kiến thức nên có thể giúp ông tránh đi nhiều đường vòng. Hắn cười hỏi: "Sư huynh ở kinh thành, vậy hiện tại đang ở đâu vậy?"
Tôn thần y nói: "Ta tạm thời đang ở trong khách sạn."
Đường Ninh lắc đầu: "Khách sạn thì ồn ào, sao có thể yên tâm nghiên cứu Y đạo được, hay là sư huynh ở Đường gia đi, ta sẽ cho huynh một cái sân nhỏ yên tĩnh, đến lúc đó hai chúng ta cũng tiện thảo luận vấn đề hơn."
Tôn thần y vốn định từ chối nhưng nửa câu sau của Đường Ninh đã khiến ông có chút động lòng, ông nhìn Đường Ninh rồi áy náy nói: "Như vậy chẳng phải là sẽ làm phiền sư đệ sao?"
"Có gì đâu mà phiền." Đường Ninh khoát tay: "Sư huynh đâu phải người ngoài, sao có thể coi là phiền chứ?"
Lão Trịnh đang mài dao ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lão ăn mày đang ợ rượu cũng hướng mắt nhìn hắn. Tôn thần y do dự rồi gật đầu: "Vậy thì cảm ơn sư đệ nhiều."
Đường Ninh thực sự không thấy có gì là phiền toái cả, dù sao Tôn thần y cũng không giống những kẻ nhàn rỗi, người sống một đời ai mà không có bệnh tật tai ương, có ông ở đây cũng coi như tự nhiên có thêm rất nhiều...rất nhiều cái mạng bảo hộ, chuyện này đến cả hoàng đế cũng cầu còn không được ấy chứ.
Thu xếp ổn thỏa cho Tôn thần y, Đường Ninh chợt nghĩ tới một chuyện, hắn nhìn ông rồi xoa xoa hai bàn tay, nói: "Sư huynh, ở chỗ huynh còn có Đại Hoàn Đan không?"
Tôn thần y gật nhẹ đầu nói: "Hai năm nay ta luyện chế ra được năm viên, hiện tại còn lại ba viên, nếu sư đệ muốn thì ta tặng hết cho ngươi..."
Sở dĩ Đại Hoàn Đan quý giá là vì trên đời này chỉ có Tôn thần y mới có thể luyện chế được, đến cả các thái y trong cung cũng không có bản lĩnh này, hai năm Tôn thần y chỉ luyện được năm viên, đủ để thấy vật này quý giá thế nào. Đường Ninh nhìn Tôn thần y lấy ra một bình sứ, mặt hắn hơi đỏ lên, vội nói: "Cái này có hơi ngại a..."
Tôn thần y cười nói: "Mấy thứ này giữ lại chỗ ta cũng chẳng có tác dụng gì, nếu sư đệ dùng được thì cứ nhận lấy đi."
Sau khi Đường Ninh nhận bình sứ, hắn hỏi: "Vật này khó luyện chế lắm sao?"
"Nói khó thì cũng không tính là quá khó." Tôn thần y lắc đầu: "Chủ yếu là dược liệu để luyện chế thứ này vô cùng quý hiếm, rất khó thu thập, hai năm nay ta đã đi khắp Tây Vực, khắp nơi tìm dược liệu cũng chỉ luyện được ra có mấy viên này..."
Đường Ninh hào phóng nói: "Sư huynh cần dược liệu gì cứ nói, ta sẽ đi chuẩn bị cho huynh."
Tôn thần y đáp: "Mấy dược liệu này rất khó mua được, luyện chế một lần ít nhất cũng phải tốn hết 100.000 lượng bạc..."
Đường Ninh xua tay nói: "Không sao, ta sẽ cho người chuẩn bị gấp 10 lần số đó."
Tôn thần y nhìn hắn vẻ mặt dường như không hề để ý đến, như thể đây không phải là một triệu lượng mà chỉ là một trăm lượng vậy. Ông mím môi, cuối cùng không nói thêm gì. Đường Ninh thừa nhận rằng bản thân kỳ thực có hơi keo kiệt nhưng những lúc cần hào phóng hắn chưa bao giờ tiếc tiền. Một viên Đại Hoàn Đan có thể cứu một mạng người, còn 100.000 lượng bạc thì không làm được điều đó. Thứ này là linh đan kéo dài tính mạng, càng nhiều càng tốt, tiêu bao nhiêu tiền Đường Ninh cũng bằng lòng.
Chung Minh Lễ cùng Trần Ngọc Hiền từ bên ngoài đi đến, Chung Minh Lễ nhìn Tôn thần y, mừng rỡ nói: "Tôn lão, đã lâu không gặp..."
"Là Chung đại nhân sao." Tôn thần y cười đáp: "Hai năm không gặp, chúc mừng Chung đại nhân từng bước thăng tiến."
Đường Ninh rời khỏi sân nhỏ, không làm chậm trễ nhạc phụ đại nhân cùng Tôn thần y ôn lại chuyện cũ. Hắn đi vào phòng của Tô Mị, đưa cho nàng một cái bình sứ: "Viên Đại Hoàn Đan này nàng phải cất giữ cẩn thận, lúc nguy cấp có thể cứu được mạng đấy."
"Đại Hoàn Đan?" Tô Mị hiển nhiên cũng đã nghe qua loại thần vật trong truyền thuyết này, kinh ngạc nói: "Thứ này có tiền cũng không mua được, đến cả hoàng đế cũng không có, chàng lấy nó từ đâu ra thế, có phải là giả không?"
"Nàng cứ yên tâm, cái khác có thể là giả, còn cái này thì tuyệt đối không phải." Đường Ninh cẩn thận đưa bình sứ cho nàng: "Đây là do sư huynh ta tự tay luyện chế."
Tô Mị kinh ngạc hỏi: "Sư huynh?"
Nghe hắn giải thích xong, Tô Mị mới lườm hắn một cái, nói: "Ngươi đấy, ngoài các cô nương ra thì đến cả lão nhân cũng gạt..."
"Cái gì mà lừa gạt..." Đường Ninh nói: "Ta là bằng vào thực lực đấy, nàng cho rằng Tôn lão dễ bị lừa như nàng sao?"
Tô Mị mắt mày liếc xéo: "Ta rất dễ bị lừa sao?"
"Nàng thì dễ lừa nhất rồi." Đường Ninh kéo nàng vào lòng: "Chỉ cần đối tốt với nàng một chút thôi là nàng đã hận không thể móc tim gan ra rồi, còn ai dễ bị lừa hơn nàng chứ?"
Tô Mị vòng tay ôm cổ hắn, thở nhẹ vào tai hắn nói: "Vậy thì gạt ta cả đời nhé..."
Đường Ninh dùng ánh mắt để đáp lại nàng, vì môi hắn đã bị chặn lại, không nói được lời nào.
Một nơi khác trong Đường phủ.
Tôn thần y rút tay khỏi cổ tay Chung Ý, rồi bắt mạch cho Tô Như, lúc ông đứng dậy, Trần Ngọc Hiền không kịp chờ đợi hỏi: "Thế nào rồi?"
Tôn thần y đáp: "Hai vị cô nương đều không có vấn đề gì về sức khỏe."
Trần Ngọc Hiền nói: "Vậy tại sao đến bây giờ các nàng vẫn chưa có..."
"Trần phu nhân có chỗ không biết." Tôn thần y vuốt râu nói: "Chuyện này đâu phải cứ do nữ tử không thôi, nhiều khi, vấn đề ở chỗ nam nhân mới dẫn đến chuyện không có con cái được."
Sắc mặt Trần Ngọc Hiền trắng bệch: "Ý Tôn thần y là, Ninh nhi có vấn đề?"
Tôn thần y thở dài: "Đường gia có bốn vị phu nhân, đều không có con nối dõi, gần như có thể kết luận là vấn đề ở chỗ hắn rồi."
Chung Ý và Tô Như mặt đỏ bừng, nhưng trước mặt Tôn thần y và vợ chồng Chung Minh Lễ - Trần Ngọc Hiền thì lại ngại ngùng không dám nói ra sự thật, chỉ biết cúi gằm mặt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình...
Khi Đường Ninh đi ra từ trong phòng, phát hiện Tôn thần y và nhạc phụ nhạc mẫu đang đứng trong sân, dùng ánh mắt hết sức kỳ lạ nhìn mình. Trong lòng hắn hơi hoảng hốt, chẳng lẽ trên mặt còn vết son của Tô Mị sao? Không đúng, rõ ràng trước khi ra ngoài mình đã lau sạch rồi mà. Hắn tiến lên trước, nhìn họ hỏi: "Sư huynh, nhạc phụ, nhạc mẫu, mọi người có chuyện gì vậy?"
Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, trong mắt tràn ngập thương tiếc nói: "Ninh nhi, con yên tâm, Tôn thần y chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho con..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận