Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 940: Chư quốc quy tâm

Chương 940: Các nước quy tâm
Việc liên bang có thể chiếm được Đại Nguyệt thành, những nô lệ kia đã đóng góp rất lớn. Quốc gia của họ bị tiêu diệt, bản thân lại ở trong Đại Nguyệt thành, trải qua quãng thời gian bị người ta nô dịch, quần áo rách rưới, bụng không được no, việc lật đổ Đại Nguyệt, có thể khôi phục tự do cho họ, thậm chí còn có thể tái thiết quốc gia, khiến cho họ càng mong muốn lần hành động này thành công hơn cả Tây Vực liên bang. Điều này đã cho thấy sự khác biệt giữa Tiểu Uyển và Đại Nguyệt. Tiểu Uyển cũng chiếm đoạt rất nhiều quốc gia, nhưng bách tính ở những quốc gia đó, khi ở trong thành Tiểu Uyển lại được hưởng đãi ngộ giống như người dân bản địa, họ coi mình là một phần của Tiểu Uyển, thậm chí chủ động yêu cầu gia nhập quân đội. Trái lại Đại Nguyệt, cuối cùng lại bị hủy bởi những người đã từng bị chính mình chinh phục. Đôi khi, ngay cả Đường Ninh khi nhớ đến người cha mà mình chỉ gặp hai lần, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ kính nể. Hắn rất ít khi kính nể người khác, vì kiến thức của hắn đã vượt xa người xưa, rất nhiều ý tưởng của họ, trong mắt hắn, vẫn còn đang ở giai đoạn sơ khai, vậy mà một người ở thời đại như vậy lại có được tư tưởng của hậu nhân nghìn năm sau, thật là đáng quý. Việc chiếm được Đại Nguyệt thành không phải là tin vui duy nhất, mà lão Trịnh ở nơi khác cũng truyền đến tin tốt. Một tháng qua, Tiểu Uyển chưa từng phải chịu một trận thất bại nào, liên quân Đại Nguyệt và Ô Tôn đã có phần chống đỡ không nổi. Lúc này đã là đầu tháng mười, nếu sự tình diễn biến thuận lợi, thì trước cuối năm, hắn có thể trở về Kiềm địa, cùng các nàng đón một năm mới tốt lành. Nghĩ đến việc cha mẹ đang đóng vai thành thương đội, định cư ở Giang Nam, Đường Ninh trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn, bọn họ ngược lại là tin tưởng hắn, cũng không sợ hắn làm hỏng tương lai của Tiểu Uyển...
Thành Ô Tôn. Liên quân Đại Nguyệt và Ô Tôn, lấy thành Ô Tôn làm căn cứ, đã giằng co với đại quân Tiểu Uyển mấy tháng nay. Từ lúc ban đầu thế lực ngang nhau, thi thoảng có thắng thua, cho đến bây giờ, tình thế khi thắng khi bại thất thường, sĩ khí của liên quân đã xuống đến mức thấp nhất. Trên tường thành, hai bóng người khoác áo giáp đứng chắp tay, vẻ lo âu hiện rõ trên khuôn mặt. Hai người này một người là thống soái của Ô Tôn, một người là tướng quân của Đại Nguyệt, là hai vị tướng lĩnh cao nhất của liên quân hai nước. Thống soái Ô Tôn nhìn về phía xa, trầm giọng nói: "Trong quân Tiểu Uyển, nhất định có một nhân vật rất lợi hại, người này dụng binh cực kỳ quỷ dị, chúng ta nhiều lần đều thua trong tay hắn..." Hắn nhìn về phía một người bên cạnh, hỏi: "Ô Tôn đã dốc hết toàn lực, còn Đại Nguyệt các ngươi, liệu có thể kiếm thêm 50.000 binh lực được nữa không?" Vị tướng quân Đại Nguyệt lắc đầu, đáp: "Thanh niên trai tráng trong thành, dù có ra trận thì cũng chỉ chịu chết mà thôi, ngược lại có thể kiếm được 20.000 nô lệ, đợi ta viết một phong thư, xin chỉ thị quốc chủ..." Hắn chưa dứt lời, thì bên ngoài thành có một kỵ binh nhanh chóng chạy đến, vị tướng quân Đại Nguyệt nhận ra người này chính là thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh quốc chủ, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: "Nói với binh lính trên thành, thả hắn lên." Thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh quốc chủ, có trách nhiệm bảo vệ hoàng cung, sẽ không tùy tiện rời khỏi quốc đô, sao lại đến Ô Tôn này? Có binh lính thả giỏ xuống, kéo vị thủ lĩnh hộ vệ lên tường thành, chưa để tướng quân Đại Nguyệt kịp đặt câu hỏi, thì vị thủ lĩnh hộ vệ kia đã quỳ một gối xuống trước mặt hắn, bi phẫn nói: "Tướng quân, Đại Nguyệt thành đã bị phá, quốc chủ bị bắt, xin ngài nhanh chóng trở về cứu viện!" "Cái gì!" Sắc mặt tướng quân Đại Nguyệt đại biến, túm lấy cổ áo của hắn, giận dữ nói: "Sao có thể được!" Thủ lĩnh hộ vệ mặt lộ vẻ chán nản, đáp: "Sau khi Vu Điền và Cô Mặc thất bại, lực lượng phòng thủ của Đại Nguyệt thành rất suy yếu, Tây Vực liên bang nhân cơ hội này, cấu kết với nô lệ trong thành, đánh chúng ta một đòn bất ngờ..." "Phế vật!" Mặt tướng quân lộ vẻ phẫn nộ tột cùng, trong Đại Nguyệt thành có hai trăm ngàn người, cho dù là hắn dẫn mười vạn đại quân, muốn tấn công vào trong thành, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tây Vực liên bang vừa mới thành lập không lâu, tính cả lại cũng chẳng có nổi 20.000 quân, vậy mà lại có thể chiếm được Đại Nguyệt thành, nếu như vậy thì chẳng phải là đại quân của mình sẽ bị cắt mất nguồn tiếp tế, không có đường về hay sao? Vị tướng quân Đại Nguyệt này, gần như theo bản năng phân phó phó tướng sau lưng: "Lập tức chỉnh đốn quân mã, theo ta trở về tiêu diệt bọn nghịch tặc này!"
Vị thống soái Ô Tôn, khi nghe tin Đại Nguyệt thành bị đoạt, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, nhưng khi nghe Đại Nguyệt muốn rút quân về thủ thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, lớn tiếng nói: "Tướng quân không nên hành động vội vàng, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn!" Đại Nguyệt liên thủ với Ô Tôn, mới có thể miễn cưỡng cầm cự ngang với Tiểu Uyển, mà hơn nữa mấy tháng gần đây đã có xu hướng suy tàn, nếu Đại Nguyệt lúc này rút quân, thì không quá ba ngày, Ô Tôn sẽ trở thành quốc gia tiếp theo bị Tiểu Uyển chinh phục. Tương tự như vậy, khi đã mất đi sự giúp đỡ của Ô Tôn thì Đại Nguyệt lập tức sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của Tiểu Uyển. Vị tướng quân Đại Nguyệt kia lúc nãy cũng vì phẫn nộ mà mờ cả đầu óc, giờ nghe lời nhắc nhở xong thì lập tức tỉnh táo lại, cho dù Đại Nguyệt thành có bị phá thì lúc này bọn họ cũng không thể quay về cứu viện được. Trong lòng hắn vô cùng uất ức, tức giận giáng mạnh một quyền xuống tường thành. Chỉ có đánh bại được Tiểu Uyển, bọn họ mới có thể quay về thành, nhưng mà đánh bại Tiểu Uyển nào có dễ dàng như vậy, từ mấy trận gần đây có thể thấy được liên quân thất bại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vì chuyện Đại Nguyệt thành bị đoạt mà sĩ khí liên quân hai nước càng thêm suy giảm, trong quân Đại Nguyệt lại càng có một không khí hoảng loạn lan tràn, chỉ trong một ngày mà đã xuất hiện mấy trăm quân đào ngũ. Ngay khi thống soái hai quân đang đau đầu vì những chuyện này, thì các quốc chủ của Tây Vực liên bang, theo lời mời của Đường Ninh, cũng đã đến thành Tiểu Uyển. Cho dù sớm đã biết tin tức này, khi tiến vào Tiểu Uyển thành rồi tận mắt chứng kiến, các vị quốc chủ vẫn không thể tin được. Quốc chủ Thả Mạt nhìn Đường Ninh, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thật là khó tin, thì ra phụ thân thủ quân, lại chính là quốc chủ của Tiểu Uyển..." Đường Ninh mỉm cười, đừng nói là họ không thể tin, ngay cả chính Đường Ninh, cũng phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được sự thật này. Đường Ninh nhìn mọi người, nói: "Hôm nay ta mời mọi người tới đây, là có một chuyện quan trọng muốn bàn." Vừa dứt lời, sắc mặt các quốc chủ liền trở nên nghiêm nghị. Đừng nói hắn là thủ quân của liên bang Tây Vực, chỉ riêng thân phận quốc chủ của Tiểu Uyển, bọn họ đã không thể xem thường hắn. Huống chi, hắn đã là quốc chủ của Tiểu Uyển, đối với những vị quốc chủ của các nước nhỏ này vẫn còn rất khách khí, chứ đâu như đám người Đại Nguyệt trước đây, chỉ cần một tên sứ giả nhỏ cũng có thể vênh váo hống hách với bọn họ. Câu nói này của Đường Ninh đã nể mặt bọn họ đủ rồi. Đường Ninh nhìn bọn họ rồi tiếp tục: "Ta đã là quốc chủ Tiểu Uyển, không tiện đảm nhận vị trí thủ quân liên bang, sau ngày hôm nay, Ô Tham Tí sẽ rời khỏi liên bang, chuyển đến trong thành Tiểu Uyển, các ngươi hãy chọn ra một vị thủ quân khác để thống lĩnh liên bang đi..." Lời nói của Đường Ninh, cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tiểu Uyển có hơn mười vạn binh, dân số vài chục vạn người, hiển nhiên không coi trọng liên bang chỉ có hai vạn người này, tuy nhiên các quốc chủ đều biết, liên bang Tây Vực tuy do 18 quốc gia tạo thành, nhưng dù là Tiểu Uyển hay là Ô Tôn Đại Nguyệt đều có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ. Đừng nhìn hiện tại họ đang chiếm được Đại Nguyệt thành, một khi đại quân Đại Nguyệt khải hoàn, kết quả của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm. Chỉ có nhận được sự che chở của Tiểu Uyển, họ mới có thể tiếp tục sinh tồn trên đại mạc. Quốc chủ Thả Mạt nghĩ ngợi một hồi, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, rất nhanh liền đưa ra quyết định. Hắn quỳ một gối xuống, nhìn Đường Ninh, lớn tiếng nói: "Quốc Thả Mạt nguyện ý đi theo Tiểu Uyển, đi theo quốc chủ, hy vọng quốc chủ thu nhận!" Các quốc chủ còn lại nhìn nhau vài lần, cũng nhìn thấy điều gì đó tương tự trong mắt đối phương. Quốc chủ Hồ Hồ thứ hai quỳ xuống, nói theo: "Hồ Hồ cũng nguyện ý đi theo quốc chủ, cầu quốc chủ thu nhận!" Quốc chủ Kiếp Quốc thứ ba mới kịp phản ứng, liền quỳ xuống bên cạnh quốc chủ Hồ Hồ, không kịp chờ đợi nói: "Kiếp Quốc cũng nguyện ý đi theo!" Các vị quốc chủ của Tây Vực liên bang đã hiểu rõ mấu chốt, biết chỉ có đi theo Tiểu Uyển thì mới có thể đảm bảo cho quốc gia của mình được tồn tại lâu dài, từng người quỳ một gối xuống đất, khẩn thiết thỉnh cầu. Mặc dù Đường Ninh không hiểu đại đa số những lời họ nói, nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì đoán được rằng họ đều muốn nói một ý giống nhau. Trên thực tế, sau khi khống chế được Tiểu Uyển rồi, thì hắn hoàn toàn không cần đến lực lượng của Tây Vực liên bang nữa. Vốn hắn nghĩ để cho họ tự mình quản lý liên bang, nhưng một màn trước mắt lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Thành Tiểu Uyển rất lớn, những quốc gia như Ô Tôn, Đại Nguyệt dân số tuy không quá ít cũng không quá nhiều, một đại thành trì đủ để chứa cả dân số cả nước. Tuy rằng thành Tiểu Uyển không phồn hoa như kinh đô, nhưng xét về diện tích thì lớn hơn nhiều lần so với các kinh đô, mà hơn hai vạn người hay ít hơn cũng không có quá nhiều khác biệt. Việc tiếp nhận Tây Vực liên bang, không gây ảnh hưởng quá nhiều tới Tiểu Uyển thành. Ánh mắt của hắn lại lần nữa nhìn về phía đám người, hai tay nâng lên, nói: "Tất cả mọi người đứng lên đi, yêu cầu của các ngươi, ta đồng ý là được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận