Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 162: Đến nhà thỉnh tội!

Chương 162: Đến nhà thỉnh tội!
Đường Ninh nhìn Hứa chưởng quỹ, có chút hoài nghi hắn có phải là Đường yêu tinh cài cắm làm gián điệp bên cạnh mình. Nàng ở Linh Châu đợi 16 năm, sao hết lần này đến lần khác vào thời điểm này lại đến kinh sư? Đến không sớm không muộn, vừa đúng lúc Tô Mị và Lý Thiên Lan đều ở, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hắn cũng không có mặt dày đến mức cho rằng Đường yêu tinh vì lâu ngày không gặp nên tương tư thành bệnh đặc biệt chạy đến kinh sư gặp hắn, nếu không phải như vậy thì trong Hồng Tụ các nhất định có phản đồ. Vừa nghĩ đến đây, Hứa chưởng quỹ mày rậm mắt to, trong mắt hắn, lập tức biến thành gián điệp hai mang.
Đường Yêu Yêu thấy Đường Ninh đứng ngây ra tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn nói nàng là tỷ tỷ hay muội muội của ngươi?"
Đây đúng là ngay cả lời nói thật cũng không định để cho người ta nói. Đường Ninh thở dài, nói: "Yêu Yêu, chuyện này, ta sẽ từ từ giải thích với ngươi."
Đường Yêu Yêu hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ai, ai cho ngươi gọi ta như vậy?"
Đường Ninh nhìn Hứa chưởng quỹ, nói: "Hứa chưởng quỹ, mời vị Đường cô nương kia lên đây đi."
Hứa chưởng quỹ liếc nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn Đường Yêu Yêu, liền xuống lầu.
Đường Yêu Yêu giật mình, nghi ngờ nói: "Đường cô nương?"
Đường Thủy từ dưới lầu đi lên, Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Vào trong nói." Nói xong lại nhìn Đường Yêu Yêu, "Trước tiên ở ngoài chờ ta một lát."
Đường Yêu Yêu bĩu môi, nhìn hai người đi vào, nhưng không hỏi thêm gì. Nàng hiểu Đường Ninh, biết lúc nào hắn đùa, lúc nào nghiêm túc.
Đường Ninh đóng cửa phòng, đi đến trước bàn, lấy chén rót trà, nói: "Ngồi."
Đường Thủy ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta đến là muốn nói cho ngươi, những việc ngươi muốn biết kia..."

Kinh sư, Lục phủ.
Lục gia là gia tộc võ tướng, đời đời trung lương, trải qua mấy đời không suy tàn. Đời trước gia chủ là chiến công hiển hách Quân Thần của Trần quốc, lập nhiều công lao to lớn. Gia chủ đời này từng là danh tướng Trần quốc. Hiện tại dù biên giới yên bình, bốn phía không có chiến sự nhưng uy danh của Lục gia vẫn còn, gia chủ đương thời chính là Thượng thư bộ Binh.
Trong một tiểu viện của Lục phủ.
Xuân hàn chưa tan, một người đàn ông trung niên cởi trần, một tay nâng tạ đá trong sân, da đồng cổ lấm tấm mồ hôi.
Hắn cử tạ như vậy mấy chục lần mới buông xuống, lập tức có người hầu đưa quần áo.
Một người phụ nữ khóc nức nở bước tới, nói: "Lão gia, Đường gia khinh người quá đáng, ngài phải làm chủ cho Đằng Nhi!"
Người đàn ông trung niên duỗi người, hỏi: "Nó tỉnh chưa?"
Phụ nhân nức nở: "Mới tỉnh ạ."
Người đàn ông trung niên xoay người, vừa đi vào phòng vừa phẩy tay: "Nếu tỉnh rồi, thì kêu nó tới gặp ta."
Không lâu sau, Lục Đằng xoa xoa gáy đi vào phòng khách, khom người nói: "Cha."
Người đàn ông trung niên nhấp một ngụm trà, thuận miệng hỏi: "Hôm qua vì chuyện gì?"
Lục Đằng nghiến răng nói: "Hắn cho người đánh gãy chân Từ Thọ..."
"Có chứng cứ không?"
Lục Đằng giật mình nói: "Lưu Lý và Điền Vương thế tử đều nói..."
"Bọn họ nói ngươi liền tin?" Người đàn ông trung niên nhìn hắn một cái, hỏi: "Bọn họ...ngay cả bệ hạ cũng không điều tra ra sự tình, mà bọn họ đã tra được?"
Lục Đằng: "..."
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Ngươi làm ta quá thất vọng, Lục Đỉnh ta anh minh cả đời, sao lại sinh ra một đứa con trai như ngươi..."
Lục Đằng có chút khó tin, hỏi: "Cha, ý của ngài là nói bọn họ gạt con?"
Người đàn ông trung niên nhìn hắn hỏi: "Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?"
Lúc này Lục Đằng mới kịp phản ứng, xấu hổ nói: "Con không nên xúc động, không nên tin lời đồn..."
"Sai!" Lục Đỉnh chỉ vào hắn, vẻ mặt thất vọng: "Là người nhà họ Lục mà ngay cả một cô gái nhỏ hơn ngươi cũng đánh không lại, mặt mũi nhà họ Lục bị ngươi làm mất hết!"
"...”

Hồng Tụ các, Đường Ninh nhấp một ngụm trà, từ đầu đến cuối biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Đường Thủy cúi đầu, nói: "Ta biết ngươi hận Đường gia, nhưng xin ngươi đừng hận mẹ ngươi, trong lòng bà ấy rất khổ, bà ấy khổ hơn tất cả mọi người..."
"Ta không hận bà ấy." Đường Ninh lắc đầu, nhìn nàng nói: "Từ trước đến nay đều không hận."
Hắn thậm chí cũng không hận Đường gia, hắn chỉ là có thù oán với Đường gia. Đường Ninh thật sự đã chết rồi, chuyện trước kia hắn có thể không truy cứu, nhưng Đường gia phái sát thủ ngàn dặm ám sát, làm hại Lý cô nương bị thương, làm hại Phương Tiểu Bàn tinh thần bị đả kích mà sụt mấy chục cân, món nợ này, về sau không thể không tính.
Đường Thủy nhìn hắn, vui vẻ nói: "Ngươi không hận bà ấy?"
"Không hận." Đường Ninh lắc đầu, hắn có cha mẹ, đối với vị tiểu thư bất hạnh của Đường gia kia, hắn không có cảm xúc gì.
Đương nhiên, dù thế nào, thân thể này cũng là do bà ấy sinh ra, cũng coi như Đường Ninh nợ bà một phần tình, sau này có cơ hội hắn sẽ trả, nhưng tình nghĩa này không liên quan gì đến Đường gia.
Đường Ninh đứng dậy, nói: "Đường Thủy cô nương, nếu không có chuyện gì khác thì xin mời trở về đi."
Đường Thủy cầm lấy một vật trên bàn, hỏi: "Đây là của ngươi sao?"
Đường Ninh không hiểu nàng cầm dây cột tóc mới giặt của mình làm gì, ngẩn người một lát rồi khẽ gật đầu.
Đường Thủy nhìn hắn hỏi: "Ta có thể mang nó đi không?"
Đường Ninh nhìn nàng, không biết những lời này của nàng có ý gì.
"Cám ơn." Đường Thủy không chờ hắn trả lời, liền cất nó đi, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc nàng đến cửa thì dừng bước, quay đầu lại, nói: "Ta lớn hơn ngươi, ngươi không thể gọi ta là Đường Thủy, phải gọi ta tỷ, sau này phải nhớ đấy."
Lần này nàng vẫn không chờ Đường Ninh trả lời, mà dứt khoát rời đi.
Đường Ninh lắc đầu, vị Đường cô nương này giống Đường Yêu Yêu, cũng không quá thích nghe ý kiến của người khác. Hắn biết rất nhiều chuyện liên quan đến Đường gia, cũng biết vị đại tiểu thư Đường gia này, là do Đường gia nhận nuôi từ bên ngoài về. Hai người đều không có quan hệ gì với Đường gia, lại càng không thể nói đến quan hệ gì khác…
Hắn lắc đầu, đi về phía bức tường bên trái.
Liếc nhìn độ cao, hắn tựa vào vách tường, lớn tiếng nói: "Đường Yêu Yêu!"
Soạt!
Từ bên vách tường truyền đến tiếng bàn ghế đổ, chốc lát sau, Đường yêu tinh một mặt tức giận từ ngoài bước vào. Bất quá, vẻ giận dữ trên mặt nàng biến mất ngay khi bước vào phòng, mà thay bằng vẻ lo lắng nhìn Đường Ninh, hỏi: "Ngươi đã tìm được người nhà rồi?"
Đường Ninh cười nói: "Tiểu Ý và Tiểu Như mới là người nhà của ta."
Đường Yêu Yêu há to miệng, không nói được gì, trong mắt sự lo lắng càng tăng thêm.
Hứa chưởng quỹ đứng ngoài cửa nói: "Công tử, lại có người tìm."
Sau khi nói xong, hắn bổ sung thêm: "Lần này không phải là cô nương."
Đường Ninh và Đường Yêu Yêu xuống lầu, thấy chàng trai gầy gò mà tối qua muốn lấy một chân của hắn đang đứng đó.
Lục Đằng thấy Đường Ninh xuống lầu thì nhanh chóng bước tới, khom người nói: "Huynh đài, thật xin lỗi, hôm qua là do ta không điều tra rõ ràng, quá xúc động, suýt chút nữa gây ra sai lầm lớn, thật sự xin lỗi!"
Đường Ninh tối qua đã thấy vị thanh niên tên Lục Đằng này có vẻ hơi cơ bắp, bây giờ xem ra, dù hắn không có đầu óc cho lắm, nhưng so với kẻ đầy mưu mô quỷ kế kia thì vẫn tốt hơn một chút.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là hắn đánh giá cao gã tối qua còn muốn lấy chân của hắn. Đường Ninh không muốn so đo, khoát tay nói: "Ngươi đi đi."
Lục Đằng nhìn hắn, thẳng người nói: "Tối qua ta suýt gây ra sai lầm lớn, hôm nay đặc biệt đến để tạ tội, huynh đài muốn đánh thì cứ đánh, Lục Đằng tuyệt đối không nhíu mày."
Đường Ninh phất tay nói: "Ta không đánh ngươi, cũng không mắng ngươi, ngươi đi đi."
Đường Yêu Yêu bước tới bên cạnh, hỏi Hứa chưởng quỹ: "Hắn là ai?"
Hứa chưởng quỹ nhỏ giọng nói vài câu, sắc mặt Đường Yêu Yêu lập tức trầm xuống. Nàng bước lên trước, nói: "Hắn không muốn đánh, ta đánh thay hắn."
Lục Đằng nhìn nàng, trong lòng thở phào một hơi nói: "Lục mỗ da dày thịt béo, cô nương cẩn thận bị thương."
Tiêu Giác đi đến trước cửa Hồng Tụ Các, đột nhiên thấy một vật bay ra từ bên trong, giật mình lập tức né tránh.
Lục Đằng nằm bẹp dưới đất, xoa ngực, mặt đỏ ửng khác thường, nhìn Hồng Tụ các với ánh mắt đầy sợ hãi.
Bang lang!
Trong Hồng Tụ các, Nhuận Vương ngẩng đầu nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, rồi lại nhìn cái bát mà cậu vì giật mình mà làm rơi xuống đất, “Oa” một tiếng khóc òa lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận