Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 346: Quái nhân

Chương 346: Quái nhân Dọc theo con đường này dù đi đường không gấp gáp, nhưng đi liên tục một tháng, chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi mấy ngày, cũng đủ để cho các tướng sĩ một đường tinh thần căng thẳng có chút thả lỏng. Huống chi hai vị sứ giả lại gặp vấn đề sức khỏe, càng cần phải nghỉ ngơi, Đường Ninh nếu từ chối thỉnh cầu của Hà Thụy, chẳng phải lộ vẻ mình là một vị thượng quan vô tình, bất lợi cho việc đoàn kết toàn đội hay sao. Quan trọng nhất là, hắn đã hứa với Triệu Anh Anh sẽ dẫn nàng đi chơi rồi...
"Vậy đa tạ Đường đại nhân." Hà Thụy ngẩng đầu chắp tay, xoay người lui ra ngoài.
Hà Thụy vừa ra ngoài không bao lâu, Lục Đằng liền sải bước tiến vào. Vừa vào cửa, hắn nhìn Đường Ninh, đi thẳng vào vấn đề nói: "Đường đại nhân, vì sao chúng ta phải dừng lại ba ngày ở Vân Châu? Ta thấy không cần thiết phải trì hoãn hành trình như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai có thể lên đường..."
Đường Ninh nhìn hắn, giải thích: "Các tướng sĩ đi đường một đoạn dài như vậy, ai cũng vất vả, ở đây dừng ba ngày để họ thay phiên nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa, trong đoàn sứ giả có hai người không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng, trên đường đi đã có hai vị sứ giả xảy ra chuyện, nếu có thêm hai vị nữa, đến Sở quốc sẽ trễ nải đại sự, triều đình sẽ trách tội."
Lục Đằng tuy thẳng tính, nhưng không phải người cứng đầu, sau khi suy nghĩ một chút liền đồng ý sắp xếp này, rồi đi ra ngoài bố phòng. Suốt đường đi, hắn không nói nhiều, nhưng luôn tận tụy với chức trách của mình, chưa từng lơ là.
Đường Ninh ngồi nghỉ một lát thì có một tiểu cung nữ đi tới, nói: "Đường đại nhân, công chúa mời ngài qua."
Đã hứa với Triệu Mạn là khi đến châu thành tiếp theo sẽ đưa nàng đi dạo phố, giờ mới vừa đến nơi, nàng đã sốt ruột muốn đi chơi.
Trong phòng, Triệu Mạn bước đi thong thả, thấy hắn đến liền hỏi: "Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?" Suốt dọc đường, nàng đã nhiều lần muốn ra ngoài chơi nhưng đều bị Lục Đằng ngăn cản. Dù nàng là công chúa, nhưng Lục Đằng chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn chuyến đi này nên vẫn phải nghe hắn. Lục Đằng làm rất tốt việc bảo vệ, dịch trạm này, đặc biệt là sân nhỏ của Triệu Mạn, bị vây kín trong ngoài ba lớp, muốn mang nàng ra ngoài một cách thần không hay quỷ không biết, gần như không thể.
Đường Ninh nghĩ một lát rồi nói: "Ta sẽ đi nói với Lục Đằng."
"Không được!" Vừa đến ngoài viện, Đường Ninh vừa mới mở miệng, Lục Đằng đã không cần suy nghĩ mà từ chối, quả quyết nói: "Công chúa ngàn vàng thân thể, sao có thể mạo hiểm ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?"
Đường Ninh nói: "Lục thống lĩnh có thể phái thêm chút hộ vệ đi theo."
Lục Đằng kiên quyết lắc đầu: "Không được, công chúa xảy ra chuyện gì, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này."
"Thôi đi." Đường Ninh khoát tay áo, cùng hắn đi tới, hắn cũng hiểu rõ tính cách của Lục Đằng, những chuyện hắn đã quyết thì mười con trâu kéo cũng không lại, hắn cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.
Hắn quay về phòng, Triệu Mạn thấy hắn thì hỏi: "Sao rồi, hắn đồng ý không?"
Đường Ninh lắc đầu.
"Thôi đi..." Triệu Mạn có chút thất vọng, nhưng vẫn nhìn hắn nói: "Nếu như lén đi ra ngoài bị phát hiện, khi về phụ hoàng sẽ trách phạt ngươi."
Đường Ninh nghĩ nghĩ rồi nhìn nàng nói: "Ngươi chờ một lát."
Biện pháp luôn có người nghĩ ra, nàng ở trong cung giống như bị nhốt trong lồng chim hoàng yến, giờ đã ra khỏi kinh thành, cũng nên cho nàng bay ra ngoài. Hành tẩu giang hồ, có thêm kỹ năng không bao giờ thừa, đây là chân lý mà Đường Ninh luôn tin tưởng.
Bởi vậy, hắn đã học dùng độc của lão ăn mày, học giải độc của Tô Mị, học trèo tường của Đường Yêu Yêu, học trang điểm của Tú Nhi... Tú Nhi thiên phú dị bẩm, có thể trang điểm một người biến thành người khác, đủ để làm giả thành thật, Đường Ninh không được như nàng, nhưng cũng học được sáu bảy phần kỹ năng, đủ để đối phó phần lớn các tình huống.
Triệu Mạn nhìn Đường Ninh đặt một chiếc hộp lên bàn, từ trong lấy ra son phấn một loại đồ vật, tò mò hỏi: "Đây là làm gì vậy?"
Đường Ninh rửa tay, lau khô xong mới nhìn nàng nói: "Ngồi xuống đi."
Triệu Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, hỏi: "Ngươi sẽ trang điểm cho ta sao?"
Đường Ninh đầu tiên thoa một lớp phấn nền đều lên mặt nàng, Triệu Mạn nhịn không được cười khanh khách, nói: "Ngứa..."
Phấn nền trang điểm của nữ tử có bột gạo, bột chì, bột thủy ngân các loại, phấn Đường Ninh dùng là bột trân châu, nhẹ nhàng thoa lên một lớp, sau đó là đánh má hồng, khách quan mà nói, Đường Ninh thích phong cách trang điểm tao nhã, cho nên cũng chỉ thoa một lớp mỏng.
Bước thứ ba là kẻ lông mày, đây là bước quan trọng nhất, Đường Ninh đã kẻ lông mày cho Tiểu Như Tiểu Ý rất nhiều lần, nhưng để đánh lừa người khác, thì lần này cho Triệu Mạn, vẫn cần tốn chút công sức.
"Nhắm mắt lại." Hắn suy nghĩ rồi nhắc nhở nàng một câu, mới chậm rãi đặt bút.
Triệu Mạn an tĩnh ngồi đó, bỗng mở mắt, nháy mắt nhìn hắn. Đường Ninh một bên cẩn thận nhìn lông mày, một bên nói: "Nhắm mắt lại đã, không thì vẽ sẽ xấu lắm."
"Ta muốn cứ nhìn ngươi như thế này." Triệu Mạn nhìn hắn, trong ánh mắt lấp lánh hào quang, nói: "Nếu có thể nhìn cả đời thì tốt biết bao."
Đường Ninh gật nhẹ đầu, nói: "Biết rồi, nhanh nhắm mắt lại đi." Thiếu nữ thường mù quáng, Đường Ninh sẽ không vạch trần ảo tưởng đẹp đẽ của nàng, đợi khi nàng lớn hơn chút, có lẽ sẽ hiểu rõ một số chuyện.
Chưa đầy nửa canh giờ, Đường Ninh xoa cổ tay mỏi nhừ, nói: "Xong rồi."
Triệu Mạn đứng lên, nhìn cô gái trong gương đồng, kinh ngạc há hốc miệng, quay sang nhìn tiểu cung nữ đứng bên cạnh.
Tiểu cung nữ kia nhìn tấm gương đối diện thấy gương mặt có năm sáu phần tương tự mình thì lắp ba lắp bắp: "Công, công chúa..."
Khi Đường Ninh đi ra khỏi tiểu viện thì thấy Lục Đằng đang vác đao đứng ngoài viện. "Công chúa ngủ rồi." Đường Ninh nhìn hắn, lại nhìn tiểu cung nữ đang cúi đầu sau lưng, nói: "Đừng quên mua đồ công chúa muốn." Tiểu cung nữ thấp giọng: "Dạ."
Lục Đằng liếc nhìn tiểu cung nữ, thấy một đội binh lính đi qua thì lớn tiếng hô: "Mọi người tập trung tinh thần..."
Triệu Mạn cải trang thành tiểu cung nữ đi trên đường, vừa đi vừa liếm que kẹo hồ lô, bước đi ba bước nhảy một cái, tâm tình vui vẻ cực kỳ.
Đường Ninh đi bên cạnh nàng, một lần nữa cảm nhận được có thêm kỹ năng hữu dụng như thế nào.
Nàng bỗng dừng bước, hít mũi một cái, nói: "Mùi gì thơm thế?"
Đường Ninh cũng ngửi thấy một mùi thơm, theo mùi hương nhìn qua, thấy bên đường có một quán nhỏ bán tào phớ.
Ngoài tiệm của Tam thúc, đây là lần đầu tiên hắn thấy có nơi khác bán tào phớ, chỉ khác là, trên bảng hiệu quán nhỏ lại ghi là đậu hũ hoa.
Triệu Mạn giơ que kẹo hồ lô, nói: "Ta muốn ăn cái đó."
"Bà chủ, cho ba bát đậu hũ hoa." Đường Ninh đi đến, lau ghế rồi ngồi xuống cùng Triệu Mạn.
Người bán đậu hũ hoa là một cô gái trẻ tuổi, nhìn có vẻ lớn hơn Triệu Mạn vài tuổi, mặc áo vải, tóc dùng khăn trùm, dáng vẻ rất duyên dáng, có lẽ vì lý do này, quán ăn có không ít khách, phần lớn là đàn ông.
Ngồi bên cạnh Đường Ninh và Triệu Mạn là hai người có vẻ kỳ lạ, một nam một nữ, đều còn trẻ, ăn mặc kỳ quái, tháng tư rồi mà trên người vẫn mặc đồ lông thú.
Nam tử kia ngồi đó cao hơn Đường Ninh hai cái đầu, chiều cao ít nhất cũng phải hai mét, nữ tử thì dáng người cao bằng Triệu Mạn, kiểu tóc rất kỳ lạ, từng bím tóc nhỏ tết sát đầu, có vẻ như nhận thấy ánh mắt của Đường Ninh nên đã quay đầu liếc nhìn hắn, ngữ khí không vui nói: "Nhìn gì?"
Giọng nàng ta rất kỳ lạ, không rõ là tiếng địa phương nào, Đường Ninh nhìn nàng một cái rồi thu mắt lại.
"Họ ăn khỏe thật..." Triệu Mạn nhìn số bát như núi trước mặt hai người, giật nhẹ ống tay áo của Đường Ninh, nhỏ giọng nói.
Mặc dù tào phớ không nhiều, nhưng một lần ăn mười mấy bát thì đúng là quá sức. Bà chủ mang ba bát đậu hũ hoa ra, nói: "Khách quan, đậu hũ hoa của ngài đây."
Lão Trịnh ăn thử một miếng, gật đầu nói: "Ngon hơn nhà Tô lão Tam, bà chủ cũng xinh hơn bà vợ của Tô lão Tam."
Triệu Mạn cũng ăn thử một miếng, vừa bỏng lưỡi vừa che miệng lại, vẫn không quên nói với Đường Ninh: "Ngon quá..."
Đường Ninh ăn thử, quả nhiên thấy ngon hơn nhà Tam thúc, hẳn là bà chủ có bí quyết riêng, thảo nào làm ăn tốt như vậy.
Nữ tử bên cạnh Đường Ninh đặt mạnh bát xuống, vỗ bàn nói, bằng giọng lơ lớ: "Cho thêm ba bát!"
Bà chủ nhìn những chồng bát như núi trước mặt, lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Khách quan chờ một chút, có ngay đây."
Khi nàng quay người đi bận rộn thì có một giọng nói vọng đến từ trên đường: "Đậu hũ hoa một bát bao nhiêu tiền?"
Nàng quay đầu lại, đáp: "Dạ bẩm khách quan, hai văn một bát."
Công tử trẻ tuổi trên phố thu chiếc quạt xếp trong tay lại, nói: "Rẻ vậy sao, được thôi, ta cho cô hai mươi lượng bạc, cô theo ta ba đêm được không?"
Bà chủ nghe ra ý khinh bạc trong lời nói, hoảng hốt đáp: "Khách quan, xin khách quan tự trọng..."
Công tử trẻ tuổi mở quạt xếp ra, lắc đầu: "Không phải cô nói hai văn một đêm sao, mọi người đều nghe thấy, cô muốn đổi ý à?" Hắn không kiềm được đưa tay vuốt má bà chủ, cười nói: "Mặt mày non mịn như đậu hũ vậy, hai mươi lượng rất đáng..."
Rắc!
Một âm thanh xé gió vang lên, tay công tử vừa đưa ra lập tức xuất hiện một vệt máu.
Hắn khoanh tay sau lưng, sắc mặt dữ tợn, trán nổi đầy gân xanh, tức giận quát: "Ai!"
Nữ tử bên cạnh Đường Ninh thu roi trong tay lại, nhìn bà chủ, dùng giọng tiếng Hán không chuẩn: "Đậu hũ hoa, có đưa hay không thì bảo?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận