Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 185: Thi tỉnh đầu danh!

Chương 185: Thi tỉnh đầu danh!
Đường Ninh nhìn đám đông đen nghịt phía trước, ngay cả bảng thông báo dán ở trường thi cũng không thấy, bèn nói với Tiêu Giác: "Hay là chúng ta lát nữa hãy đến, dù sao bảng cũng ở đây, đâu có chạy được."
"Không cần chen chúc để nhìn." Tiêu Giác đưa tay chỉ về hướng khác, nói: "Cố Bạch bọn họ đang đợi ở bên trong, chúng ta qua đó thôi."
Đường Ninh theo hắn lại gần mới phát hiện, hóa ra trước trường thi có một khoảng đất trống được tách ra, mấy chiếc xe ngựa tạo thành một vòng, Cố Bạch, Thôi Lang và Thẩm Kiến đều đang chờ bên trong.
"Sắp dán thông báo rồi, sao các ngươi giờ mới đến?" Cố Bạch bước tới, nhìn Đường Ninh, nói: "Đường huynh à, lần này Cố mỗ dốc hết gia sản, đều đặt vào người huynh, huynh đừng làm bọn ta thất vọng."
Đường Ninh nhìn hắn, không chắc chắn hỏi: "Các ngươi?"
Thôi Lang cũng tiến lên, nhỏ giọng nói: "Lần này nếu Đường huynh không đoạt được đầu bảng, ta cùng Thẩm huynh e rằng ngay cả tiền lộ phí về Giang Nam cũng không có."
Đường Ninh vốn tưởng chỉ có Tiêu Giác và Cố Bạch vô sỉ, không ngờ hai vị giải nguyên Giang Nam cũng vô sỉ mà đặt cược vào hắn?
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Các ngươi cược bao nhiêu?"
Thôi Lang cười cười, đáp: "Ta với Thẩm huynh mỗi người một nghìn lượng."
Ban đầu, dân chúng đều cho rằng người đứng đầu thi tỉnh nhất định là Cố Bạch, Thôi Lang và Thẩm Kiến, tỷ lệ đặt cược của họ rất thấp. Đường Ninh tuy cũng được đánh giá cao nhưng so với bọn họ thì tỷ lệ đặt cược cao hơn nhiều. Nếu có người đặt một khoản lớn ngân phiếu vào người hắn, tỷ lệ đặt cược này mà không giảm thì mới là lạ. Dù chỉ giảm một chút, thì đó cũng là thiệt hại của hắn...
Thôi Lang nhìn hắn, hỏi: "Đường huynh có vẻ không vui?"
Cố Bạch ngẫm nghĩ, chợt nhìn Đường Ninh, hỏi: "Chẳng lẽ Đường huynh cũng cược chính mình?"
"Không có." Đường Ninh dứt khoát lắc đầu, nói: "Đánh bạc hại người hại mình, không biết có bao nhiêu người vì thế mà vợ con ly tán, nhà tan cửa nát, mấy vị nên lấy đó làm gương mới phải."
Hắn tựa vào một chiếc xe ngựa, nhìn Thôi Lang và Thẩm Kiến, giống như đang nhìn kẻ trộm tiền của mình.
Tiêu Giác từ bên cạnh đi tới, hỏi: "Rốt cuộc ngươi cược bao nhiêu?"
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn trời.
Tiêu Giác nghĩ nghĩ, hỏi: "1000?"
Hắn ở một sòng bạc còn cược 1000 lượng, xem như, ngày đó chạy... chắc phải có mười sòng bạc.
Thấy hắn im lặng, Tiêu Giác lại hỏi: "5000?"
Đường Ninh liếc nhìn đám đông đen kịt, chỉ riêng hắn đã cược hơn một vạn lượng, còn chưa tính Đường yêu tinh, bản thân hắn cũng không rõ là bao nhiêu.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Giác vô cùng hối hận, chợt vỗ đùi nói: "Biết vậy ta đã về xin cha ta nhiều bạc hơn, lỗ vốn, lỗ vốn quá rồi..."
Cách đó không xa, Cố Bạch, Thôi Lang và Thẩm Kiến đã thu hút không ít người tới.
"Thôi huynh đến sớm thế, chắc là đã liệu trước hôm nay yết bảng rồi."
"Ta lần này đặt cược cả trăm lượng vào Thôi huynh, Thôi huynh đừng làm chúng ta thất vọng nhé!"
"Ta một trăm lượng, đều cược vào Thẩm huynh, lần này dù không đỗ bảng cũng kiếm được chút lời."
Thôi Lang chắp tay với mọi người, cười khổ nói: "Đánh bạc hại người hại mình, không biết có bao nhiêu người vì thế mà vợ con ly tán, nhà tan cửa nát, mấy vị nên lấy đó làm gương mới phải..."
Mọi người nhìn nhau mấy lần, nghi hoặc nói: "Thôi huynh đây là..."
Ngay lúc này, trong đám đông chợt bùng lên một trận náo loạn.
Chỉ thấy cổng trường thi từ từ mở ra, sau một tiếng chiêng vang, mấy tên sai dịch từ từ bước ra.
"Có người ra rồi!"
"Yết bảng rồi!"
"Nhanh, nhanh chen lên trước xem!"
Phía dưới tường trường thi, hơn mười quan sai ngăn đám đông kích động ở cách tường hơn một trượng, mấy sai dịch khác thì chuyển thang đến dán bảng danh sách lên tường.
Bầu không khí ồn ào ban đầu trở nên tĩnh lặng, mọi người nín thở, mắt dán vào tấm bảng vàng trong tay sai dịch.
Bảng danh sách được dán ngược từ cuối lên, nhưng dù tên ai xuất hiện ở vị trí nào cũng đều có nghĩa là họ chỉ cần trải qua một lần thi đình nữa là có thể trở thành tân khoa tiến sĩ.
Theo lệ cũ của triều đình, tân khoa tiến sĩ dù được bổ nhiệm ở đâu thì cũng đều là quan viên có phẩm hàm.
"A, ta trúng rồi, ta trúng rồi!"
"Thấy chưa, thấy chưa, thứ hai, thứ hai là tên của ta!"
"Ta là thứ hai mươi ba bảng Ất, A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, cảm tạ các vị thần phật phù hộ, cảm tạ các vị thần phật phù hộ..."
Khung cảnh yết bảng thi tỉnh náo nhiệt và hồi hộp hơn nhiều so với thi châu. Dù sao những ai có tên trên bảng này nếu không có gì bất ngờ đều là tân khoa tiến sĩ năm nay. Ý nghĩa của thi đình chỉ là phân ra ba vị trí đầu mà thôi.
"Thẩm Kiến, ta thấy tên Thẩm Kiến rồi, tên Thẩm Kiến ở vị trí thứ nhất!" Trong đám đông, chợt có tiếng la lên, "Ta cược một trăm lượng bạc hắn là người đứng đầu bảng, ha ha, ta thắng rồi!"
Người bên cạnh vỗ vai hắn, nói: "Đừng vội, vẫn còn một bảng chưa dán."
Tiếng cười của người kia bỗng tắt ngúm.
Trên tấm bảng cuối cùng của thi tỉnh chỉ có ba cái tên. Ba người này nếu như vào thi đình thì chính là một giáp của khoa cử này. Người đứng đầu chính là quan trạng nguyên của khoa cử.
Nếu còn một tấm bảng nữa chẳng phải có nghĩa là Thẩm Kiến đứng thứ tư, một trăm lượng bạc của hắn coi như không còn?
"Cố Bạch và Thôi Lang vẫn chưa có tên, thi tỉnh đầu danh nhất định là một trong hai người đó!"
"Không biết người còn lại là ai, vậy mà đẩy cả Thẩm Kiến xuống, chẳng lẽ là giải nguyên mấy châu khác?"
"Đến cả Thẩm Kiến còn bị hắn đẩy khỏi top 3, người này thâm tàng bất lộ quá..."
Sau khi bảng danh sách được dán xong, ánh mắt mọi người không thể không đổ dồn vào.
Rồi vẻ mặt họ chuyển sang nghi hoặc.
Đường Ninh.
Đây là cái tên đứng đầu.
Cái tên Đường Ninh này, đa số mọi người chưa từng nghe qua. So với Cố Bạch, Thôi Lang và Thẩm Kiến thì cái tên này quá xa lạ. Bởi theo lệ cũ, giải nguyên Giang Nam và kinh kỳ sẽ bỏ xa giải nguyên các châu phủ khác trên bảng danh sách.
Nhưng lần này khác biệt.
Trên tấm bảng đầu tiên chỉ có ba cái tên.
Đường Ninh.
Cố Bạch.
Thôi Lang.
Thứ tự tên chính là thứ tự ba hạng đầu của thi tỉnh lần này.
Hạng nhất không phải Cố Bạch, không phải Thôi Lang, lại càng không phải Thẩm Kiến. Điều này có nghĩa phần lớn những người đặt cược bọn họ đều mất sạch vốn.
"A, bạc của ta, đó là tiền ta để dành cưới vợ mà!"
"Ta còn cược cả giấy tờ đất!"
"Thế thì coi là gì, giấy tờ nhà của ta đây!"...
Thôi Lang và Thẩm Kiến liếc nhìn nhau, đều cười khổ im lặng.
Từ cái đêm hôm đó, họ đã không còn hy vọng đoạt được đầu danh thi tỉnh. Cái mộng tưởng tam nguyên cũng tan thành bọt nước bởi những đả kích của hắn.
Cũng may còn có thi đình, không có ưu thế ở vòng đầu và vòng hai, chưa chắc họ sẽ thua hắn.
"Khục, Thôi huynh, Thẩm huynh, các ngươi xếp hạng cũng đã rất tốt rồi, không cần quá mức than thở..."
"Đúng vậy, trên thi đình còn có cơ hội..."
"Đúng đúng đúng, một kỳ thi tỉnh không nói lên được điều gì cả."
Mấy người xung quanh tuy xót của, biểu hiện mặt đầy vẻ đau khổ, nhưng vẫn cố mở lời an ủi.
Bên cạnh Cố Bạch cũng có người vỗ vai an ủi: "Cố huynh tuy không phải đầu bảng nhưng cũng đứng thứ hai, không cần..."
Người đó vốn định nói không cần thương tâm, nhưng thấy nụ cười trên mặt Cố Bạch thì lập tức ngớ người.
Bị người khác đoạt mất ngôi đầu mà hắn còn cười được sao?
Hắn quay đầu nhìn lại Thôi Lang và Thẩm Kiến, thấy bọn họ dường như cũng không có vẻ gì đau buồn. Thẩm Kiến ngay cả tấm bảng đầu tiên còn không lọt vào mà vẫn đang cười nói với Thôi Lang.
Cố Bạch nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: "Đường huynh đâu?"
Thôi Lang bước đến, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đi rồi, ta nhớ lúc nãy Đường huynh dặn dò chúng ta cẩn thận, cẩn thận cái gì?"
Thẩm Kiến cũng ngạc nhiên nói: "Hình như khi dán bảng xong, hắn có nói bảo chúng ta mau chóng rời đi."
Cố Bạch giật mình, hỏi: "Ý gì đây?"
Lúc này, trong đám đông trường thi đã vang lên những tiếng ồn ào kinh thiên động địa.
"Cố Bạch đâu, ta cược vào hắn mất cả trăm lượng!"
"Thôi Lang ở đâu, cái gì mà giải nguyên Giang Nam, làm ông đây mất toi năm trăm lượng!"
"Thẩm Kiến, ta muốn tìm Thẩm Kiến, trả lại tiền vốn cho ta đây!"
Vô số người mắt đỏ ngầu, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt hung dữ.
Ba người Cố Bạch đứng ngây ra, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt. Thôi Lang run rẩy, chỉ tay về phía cổng trường thi cách đó không xa, vội vàng nói: "Mau, mau chạy vào trường thi!"
Ở phía xa, Tiêu Giác ngồi trên xe ngựa, có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn đám đông đang nổi loạn và tiếng ồn ào dậy trời ở cổng trường thi. Hắn ngạc nhiên nói: "Bên kia làm sao vậy, tại sao chúng ta phải đi, vừa rồi ngươi nói gì với Thôi Lang bọn họ vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận