Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 242: Ám chỉ

Chương 242: Ám chỉ
"Ai, ngươi thả ta xuống. . ."
"Giữa ban ngày ban mặt, còn làm ra vẻ gì?"
"Ngươi còn như vậy ta la lên đó!"
. . .
Tô Mị mặt có vẻ mệt mỏi, nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi cứ la đi, đây là địa bàn của ta, ngươi có hét rách cổ họng cũng sẽ không ai đến cứu ngươi."
Đường Ninh á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới nói: "Mới không gặp có hơn nửa tháng, sao ngươi trở nên lưu manh như vậy rồi?"
Bị Tô Mị dùng tư thế ôm công chúa ôm vào phòng, Đường Ninh cảm thấy rất xấu hổ, càng xấu hổ hơn là lại bị Tiêu Giác bọn họ nhìn thấy, còn có nha hoàn tên Tiểu Đào, cả quá trình đều ở bên cạnh Tô Mị.
Tô Mị ném hắn lên giường, Đường Ninh bị ngã mông hơi đau, nhưng lại bị điểm huyệt không xoa được, nghiến răng nói: "Ngươi, ngươi nhẹ chút. . ."
Hắn cảm thấy lần này Tô Mị không thân thiện với hắn, thái độ có chút khác trước kia, không nhịn được hỏi: "Mấy ngày qua ta không gặp ngươi, cũng đâu có đắc tội gì ngươi đâu?"
"Ngươi còn biết mấy ngày này không đến gặp ta?" Tô Mị nhìn hắn, vẻ mặt hơi oán trách: "Ngươi có biết mấy ngày nay ta không có ngày nào ngủ ngon giấc không?"
Đường Ninh hiếu kỳ hỏi: "Trước kia ngươi ngủ thế nào?"
Tô Mị nghĩ nghĩ rồi nói: "Khi đó thì đã thành thói quen rồi, giờ thì lại không quen, đều tại ngươi cả!"
Phụ nữ quả nhiên đều không nói lý.
Nhưng Đường Ninh cũng có thể hiểu được, đại khái giống như chuyện từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó vậy, hai đời cộng lại độc thân hơn hai mươi năm cũng không thấy có gì, nhưng khi nào hết độc thân rồi thì ăn tủy trong xương mới thấy nó ngon, vậy là hết đường quay lại như trước được nữa.
Trên đời này có một số chuyện, chỉ có không lần và vô số lần.
Đường Ninh hỏi: "Túi thơm kia vô dụng sao?"
Tô Mị có chút tủi thân nói: "Hai ngày đầu còn có chút tác dụng, sau đó thì hết tác dụng luôn. . ."
Nàng vừa nói, đã cuốn Đường Ninh vào chăn, lăn đến góc giường, rồi mình cũng nằm xuống bên giường, một cánh tay trắng mịn gác lên chăn, nhắm mắt cười nói: "Thôi, đừng nói nữa, ta muốn ngủ."
Đường Ninh đối diện vách tường nói: "Ta còn chưa ăn cơm mà."
Tô Mị ngáp một cái, nói: "Ngủ trước đi, lát nữa ta bảo người mang chút đồ ăn đến cho ngươi."
Đường Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "Tư thế này ta không thoải mái, ngươi cho ta đổi tư thế khác, để ta nằm ngang đi."
Tô Mị cho hắn nằm ngang, Đường Ninh giật giật cổ, nói: "Ngươi cách xa ta một chút, ngươi thở vào cổ ta ngứa."
Tô Mị tức giận nói: "Ngươi sao lắm chuyện vậy!"
Đường Ninh nhìn lên nóc nhà, hỏi: "Ta tối qua ngủ đủ giấc rồi, giờ ngủ không được thì sao?"
. . .
Đường Ninh không buồn ngủ, hắn chỉ đói bụng thôi, nhưng bị Tô Mị điểm huyệt đạo, thân thể không động đậy được, cũng không làm gì được, đành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhắm mắt lại cũng không yên, Tô Mị ngủ không có nằm thẳng như hắn mà nằm nghiêng, một tay đặt trên người hắn, đầu thì hướng vào cổ hắn, hơi thở thổi vào cổ hắn, hơi ngứa ngáy, trong lòng cũng có chút xao động.
Đường Ninh định hồi tưởng một bộ phim k·i·nh d·ị cho tỉnh táo, trong đầu hắn còn nhiều phim k·i·nh d·ị lắm, trước kia ít xem phim nước ngoài, phim k·i·nh d·ị nội địa càng chưa xem, ngược lại thích phim Hồng Kông thập niên 80 90, hắn luôn cảm thấy Tô Mị trên người có một loại phong tình của các Cảng Tinh thập niên 80 90.
Một bộ phim chắc tầm nửa tiếng, chưa đến một canh giờ thì Tô Mị vẫn chưa tỉnh, Đường Ninh định mình cũng nghỉ ngơi chút thì bỗng nhiên bên cạnh có động tĩnh.
Hắn cảm thấy Tô Mị có vẻ đã tỉnh, mà còn cảm nhận rõ được là giờ nàng đang mở mắt nhìn hắn.
Mặt hắn bỗng nhiên bị người giật giật, giật chưa đã còn đưa tay dán lên mặt hắn nắn bóp.
Đường Ninh mở mắt hỏi: "Chơi đủ chưa?"
Tô Mị lập tức rụt tay về, ngồi dậy khỏi giường, cởi huyệt đạo cho hắn.
Đường Ninh xoa bụng, nói: "Ngươi lo ngủ không, ta đói sắp c·h·ế·t rồi!"
"Tiểu Đào, đi bảo người mang đồ ăn đến." Tô Mị gọi với ra cửa, nha hoàn lập tức trả lời.
Chắc là đã lâu, Tiêu Giác bọn họ hẳn là đã về rồi.
Đường Ninh thầm thở dài, đời trong sạch của hắn, tan tành hôm nay.
Ngủ đủ giấc, Tô Mị tinh thần rõ ràng tốt lên nhiều, thèm ăn cũng không tệ, Đường Ninh ăn hai bát, nàng cũng ăn hai bát, bốn món mặn một bát canh bị hai người họ giải quyết sạch sẽ.
Đường Ninh ăn xong lau miệng, nói: "Ta đi, lần sau gặp lại."
Tô Mị nhìn hắn hỏi: "Lần sau là khi nào?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "Rồi xem sao."
"Xem là xem thế nào?"
". . ."
Đường Ninh cảm thấy với Tô Mị thì hắn chỉ như một cây An Thần Hương thôi, không biết rốt cuộc nàng bị b·ệ·n·h tâm lý hay sinh lý, nhưng mặc kệ là cái nào, hắn không thể ngày nào cũng không làm gì, chỉ theo nàng lên giường ngủ.
Tô Mị có chút lưu luyến không rời nhìn theo bóng lưng hắn biến m·ấ·t, Tiểu Đào đứng bên cạnh, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu thư, sao chúng ta không bắt hắn lại, để ngày nào hắn cũng ngủ cùng tiểu thư?"
Tô Mị liếc nàng một cái rồi nói: "Ta có thể gả cho hắn mà, vậy hắn ngày nào cũng ngủ cùng ta được rồi."
"Dù tiểu thư có gả cho hắn, thì hắn cũng đâu ngày nào cũng ngủ với tiểu thư được. . ." Tiểu Đào nghĩ rồi nói: "Nhà hắn còn hai bà vợ, ít nhất thì ba ngày tiểu thư mới được một lần. . ."
Tô Mị gõ đầu nàng, nói: "Con nít đừng nói linh tinh, ra chơi cầu mây đi. . ."
. . .
Đường Nhân Trai vừa khai trương cửa hàng mới, để thu hút khách, giữ chân khách, «Bạch Xà truyện» mỗi ngày đều sẽ được bán một cuốn.
Đây là do trước khi khai trương chi nhánh cửa hàng, Đường Ninh đã sớm chuẩn bị, toàn bộ nội dung «Bạch Xà truyện» đã được khắc bản in xong trước khi khai trương, việc in ấn và đóng sách không mất quá nhiều công phu.
Theo tình tiết cốt truyện càng lúc càng gay cấn, mỗi ngày một cuốn mới, trở thành điều mà vô số người trong kinh mong đợi nhất.
Mỗi sáng sớm khi trời vừa hửng sáng, ở Đường Nhân Trai, người ra vào đã xếp hàng dài.
"Tên Pháp Hải lão l·ừ·a trọc, đáng ghét thật!"
"Lôi Phong tháp đổ, Tây Hồ nước khô. . . Sao có thể chứ, lão l·ừ·a trọc này rõ ràng là không muốn thả nàng ra!"
"Con trai của họ nhất định phải thi đậu trạng nguyên, cứu nàng ra khỏi Lôi Phong tháp!"
. . .
Những khách hàng xếp hàng trước cửa Đường Nhân Trai phần lớn là thiếu nữ 15, 16 tuổi, ăn mặc xinh xắn, rõ ràng là nha hoàn, cũng không ít hạ nhân áo xanh, vừa xếp hàng chờ đợi, vừa nhỏ giọng bàn tán.
Trong đó, có một thanh niên thần thần bí bí nói: "Các ngươi có thấy chuyện trong «Bạch Xà truyện» nghe rất quen không?"
Thiếu nữ xếp hàng sau lưng hắn nghi hoặc hỏi: "Sao quen được?"
Thanh niên nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: "Tên Pháp Hải con l·ừ·a trọc kia bẻ gãy uyên ương, nhốt Bạch Tố Trinh trong Lôi Phong tháp 18 năm, phải đợi đến khi con của Bạch Tố Trinh đỗ trạng nguyên mới có thể thả ra ------ các ngươi không thấy cốt truyện này hơi quen quen sao?"
"Nghe ngươi nói vậy ta cũng thấy có chút quen quen."
"Giống như đã nghe ở đâu rồi vậy."
"Ta cũng có cảm giác này. . ."
. . .
Mọi người xung quanh đang nghi hoặc bàn tán, bỗng có một người chợt hiểu ra, bật thốt lên: "Ta hiểu rồi!"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Người kia hạ giọng nói nhỏ: "Quan trạng nguyên trong «Bạch Xà truyện» này, chẳng phải là nói đến đương kim quan trạng nguyên đó sao, Bạch Tố Trinh bị Pháp Hải con l·ừ·a trọc nhốt trong tháp 18 năm, vị tiểu thư Đường gia kia cũng bị Đường gia giam trong nhà 18 năm, 18 năm sau Hứa Sĩ Lâm đỗ trạng nguyên, tân khoa trạng nguyên, chẳng phải năm nay cũng vừa tròn 18 tuổi sao?"
"Ta hiểu rồi, cái «Bạch Xà truyện» này đang nói về chuyện nhà Đường gia đó!"
"Tiếc quá, Hứa Sĩ Lâm đỗ trạng nguyên, còn có thể một nhà đoàn tụ, còn Đường gia thế lực sâu dày quá, cho dù quan trạng nguyên cũng bất lực. . ."
"Cái Đường gia này, thật là đáng ghê tởm, còn đáng ghét hơn cả Pháp Hải lão l·ừ·a trọc nữa!"
"Nhỏ giọng thôi, nếu người Đường gia nghe thấy được thì không xong đó!"
. . .
Đường Kỳ vừa mới về đến nhà bỗng dưng hắt hơi một cái, có hạ nhân chân dồn dập chạy vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận