Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 216: Dự tiệc

Chương 216: Dự tiệc
Khang Vương mở tiệc ở Thiên Nhiên Cư, mời khách, An Dương quận chúa cùng đám danh viện kinh sư tụ tập cũng tại Thiên Nhiên Cư, buổi chiều, Đường Ninh cùng Tiểu Ý cùng nhau đến.
Đường Yêu Yêu rảnh rỗi không có việc gì, đến hiệu sách xem xét tiến độ khắc bản, nàng đã là tiểu phú bà thân gia trăm vạn, đối với chuyện k·iế·m tiền vẫn không biết mệt, theo như Đường Ninh hiểu rõ về nàng thì đợi đến khi tiền của nàng vượt qua cha nàng, có lẽ nàng mới có thể dừng lại.
Tiêu gia.
Tiêu Giác thay một bộ quần áo, từ hậu đường đi ra, chuẩn bị đi thì một giọng già nua từ phía sau truyền đến.
"Đi đâu?"
Tiêu Giác quay đầu lại, nhìn thấy lão nhân đang ngồi trên ghế trong nội đường, nói: "Đi Thiên Nhiên Cư, hẹn mấy người bạn cùng nhau ăn cơm."
Lão nhân ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hỏi: "Là Khang Vương hẹn ngươi đi?"
Tiêu Giác nhìn ông ta một chút, giải t·hí·c·h nói: "Chỉ là ăn một bữa cơm t·ù·y t·i·ệ·n thôi..."
"Nhất cử nhất động của ngươi đều đại diện cho Tiêu gia, ngươi nói ăn một bữa cơm t·ù·y t·i·ệ·n là có thể tùy tiện ăn một bữa cơm sao?" Lão nhân nhàn nhạt nói: "Người khác sẽ cho rằng ngươi chỉ là ăn một bữa cơm t·ù·y t·i·ệ·n thôi sao?"
Tiêu Giác há hốc miệng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Hồi lâu sau, giọng của lão nhân mới lại truyền đến: "Nếu ngươi đã đồng ý, vậy thì cứ đi đi, về sau làm việc, hãy suy nghĩ nhiều hơn, nghĩ cho Tiêu gia nhiều hơn."
"Ta đã biết." Tiêu Giác khẽ gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Hắn đứng trong viện, thở phào một hơi, vẻ mặt khó nói.
Tiêu gia vốn là hậu tộc, hiển h·á·c·h một thời, nhưng từ khi hoàng hậu q·u·a đ·ờ·i, thái t·ử c·hế·t yểu thì Tiêu gia trở thành quý tộc xuống dốc.
Tiêu gia không nắm quyền, cũng không phải đối tượng mà Khang Vương và Đoan Vương muốn lôi k·é·o, lo cho tốt gia tộc, không đứng về phe nào mới là cách làm sáng suốt.
Tiến lên một bước chính là xếp hàng, nếu như một ý nghĩ sai lầm, đứng sai vị trí, thì Tiêu gia ngay cả một quý tộc xuống dốc cũng không còn.
Hắn dừng chân tại chỗ một lúc, hít sâu một hơi, rồi nhanh chân rời khỏi Tiêu gia.
Thiên Nhiên Cư, Triệu Vân Nhi đứng bên cạnh Chung Ý, vẫy tay với Đường Ninh, nói: "Đường c·ô·ng t·ử cứ đi làm việc đi, nếu ai kết thúc sớm thì cứ ở đây chờ."
An Dương c·ô·ng chúa sắp xếp chỗ ở giữa hồ thủy tạ, Đường Ninh dặn các nàng cẩn thận, rồi đi về phía một tòa lầu nhỏ ở phía trước.
Hắn bước vào sân nhỏ, thấy một thiếu nữ mặc áo vàng nhạt đang đá cầu mây trong sân, quả cầu mây dưới chân nàng như có s·i·n·h m·ệ·n·h, bị nàng đá ra đủ kiểu hoa dạng.
Đường Ninh đi tới, hỏi: "Tiểu Đào, tiểu thư nhà ngươi có ở đây không?"
Thiếu nữ giật mình, đá hụt chân, quả cầu mây rơi xuống đất.
Nàng nhặt quả cầu mây lên, trừng Đường Ninh một cái, nói: "Tiểu thư nhà ta đang ngủ, có gì thì đợi nàng tỉnh lại rồi nói!"
Bây giờ mới xế chiều, còn sớm mới tối, nhưng Đường Ninh biết Tô Mị nghỉ ngơi không có quy luật lắm, bất kể lúc nào, nàng có thể ngủ được thì đã là chuyện rất hiếm thấy.
Khang Vương yến hội còn một lúc nữa mới bắt đầu, nếu nàng đang nghỉ ngơi trong phòng thì Đường Ninh cũng không đi quấy rầy.
Hắn nhìn nha hoàn vẫn còn tức giận kia một chút, rồi quay người đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng trong sân bỗng mở ra, một bóng người từ trong đó bước ra, hỏi: "Tiểu Đào, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
Tô Mị nhìn có chút mệt mỏi, tối qua nàng thức trắng đêm, chỉ mới ngủ được một lúc vào sáng sớm, lúc này tinh thần có chút mỏi mệt, nằm trên giường, ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài nên không ngủ được nữa.
Tiểu Đào trừng mắt nhìn Đường Ninh một cái, bất mãn nói: "Đều tại ngươi, làm tiểu thư tỉnh giấc!"
Ánh mắt Tô Mị nhìn về phía cửa sân, vẻ mặt không khỏi giật mình, có chút không tin dụi dụi mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng khó giấu, hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta đến..."
Đường Ninh vừa mới mở miệng thì nàng đã nhanh chóng bước tới, kéo tay hắn, nói: "Ngươi mau vào đây!"
Rầm!
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, nha hoàn tên Tiểu Đào run cả người, miệng há lớn, quả cầu mây trên tay rơi xuống đất.
Đường Ninh biết đây là nơi ở của Tô Mị, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bước vào phòng nàng.
Phòng của nữ hài tử Đường Ninh vào cũng không ít, Tiểu Như, Tiểu Ý, Tình Nhi, Đường Yêu Yêu, nhưng loạn như phòng của Tô Mị, thật đúng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Trên bàn sách bày bừa bộn vô số trang giấy, thậm chí không ít tờ rơi xuống đất, trên giường càng loạn hơn, chăn màn không được xếp gọn, Đường Ninh liếc mắt đã thấy chiếc yếm màu hồng ở góc giường... đủ thứ chứng tỏ, Tiểu Đào là nha hoàn lười biếng, so với Tình Nhi thì kém xa.
Khoan đã ------ nàng vừa rồi đi ngủ, cũng không biết là kiểu ngủ thế nào, trong phòng của mình, không lẽ lại giống mấy đêm trước ngủ không mặc quần áo, cởi chiếc yếm xuống cũng rất có thể, vậy thì bây giờ nàng đang...
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì không sao kìm lại được, hắn bấu mạnh một cái vào đùi, rồi nhìn chỗ khác.
Tô Mị nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi không nhìn ta?"
Đường Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy từ trong ng·ự·c ra một túi thơm, nói: "Ta bỏ chút t·h·u·ố·c an thần vào trong này, ngươi thử xem có hữu dụng không."
Tô Mị thở dài, nói: "t·h·u·ố·c an thần trước kia ta dùng nhiều rồi, chẳng có ích gì."
Đường Ninh cất túi thơm kia lại, nói: "Thôi vậy."
Tô Mị giật lấy túi thơm trong tay hắn, nói: "Đồ đưa cho người khác rồi, sao còn đòi lại?"
"Ngươi cứ nghỉ đi, ta ra ngoài đây." Đường Ninh quay người đi ra cửa.
"Dừng lại!" Tô Mị kéo hắn ngồi xuống mép giường, rồi tự mình chui vào chăn, nói: "Ngươi cứ ngồi ở đây, t·h·u·ố·c an thần nào cũng không bằng ngươi hữu dụng."
Nàng quấn mình trong chăn, Đường Ninh lúc này mới dám cúi đầu nhìn nàng.
Tô Mị nằm trên giường, đặt túi thơm ở n·g·ự·c, ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Nhìn từ hướng này, mặt ta có vẻ to ra thì phải."
Đường Ninh nhìn chồng giấy tờ và hồ sơ trên bàn, nói: "Sức người có hạn, ngày nào ngươi cũng quá lãng phí sức lực, ngủ không ngon là phải."
"Người s·ố·n·g một đời, thân bất do kỷ..." Tô Mị thở dài, đánh trống lảng: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Khang Vương mở tiệc mời khách."
"Ta còn tưởng ngươi đến thăm ta chứ, thật buồn..."
"Ngủ ở đây không được thì sao ngươi không ra Hồng Tụ Các mà ngủ?"
"Ngươi đi, ra Hồng Tụ Các cũng ngủ không được..."
"... Sao lại có chứng m·ấ·t ngủ kỳ lạ như vậy?" Đường Ninh suy nghĩ một lúc rồi tự nói một mình, nhưng không có ai đáp lại.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy Tô Mị đã nhắm mắt, vẻ mặt điềm tĩnh, cái mị thái thường ngày biến mất gần hết, thay vào đó là một vẻ thanh thuần như thiếu nữ.
Đường Ninh từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra cửa.
Vốn định để nàng trông Tiểu Ý, nhưng không biết nàng ngủ đến khi nào mới tỉnh, nghĩ kỹ thì các nữ nhi tụ họp, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, hay là để nàng nghỉ ngơi cho khỏe thì hơn.
Tiểu Đào thấy chỉ có mình hắn đi ra, cảnh giác nói: "Tiểu thư nhà ta đâu, ngươi đã làm gì tiểu thư nhà ta?"
"Suỵt..." Đường Ninh giơ một ngón tay lên, nói: "Nàng ngủ thiếp đi rồi, ngươi nói nhỏ thôi."
Tiểu Đào nghi ngờ nhìn hắn, cẩn thận hé cửa phòng, thấy tiểu thư đang ngủ say trên giường, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ không thể tin được, lặng lẽ lui ra, ngoài sân đã không thấy bóng người nào.
"Ngươi đi đâu nãy giờ vậy?" Đường Ninh vừa ra khỏi chỗ ở của Tô Mị thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
Tiêu Giác từ phía sau đi tới, nhìn cái sân nhỏ kia một cái, kinh ngạc nói: "Đây không phải chỗ của Tô cô nương sao, ngươi đến đây ngay cả chút thời gian này cũng không buông tha sao?"
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Sao ngươi lại đến đây, chẳng phải nói không đến sao?"
Tiêu Giác nhìn hắn một cái, nói: "Ta tin vào ánh mắt của ngươi."
...
Thiên Nhiên Cư, lầu chính, nhã các số một chữ Thiên.
Một thanh niên nhìn Khang Vương, nghi ngờ nói: "Điện hạ còn đang chờ người sao?"
Khang Vương cười nói: "Không vội, còn có hai vị khách quý chưa đến."
Người kia nghi hoặc trong lòng, không biết hai vị khách quý mà Khang Vương điện hạ nói là ai, mà lại khiến Khang Vương chờ đợi, còn Khang Vương thì có vẻ như không để ý gì đến chuyện này.
Trong lòng đang nghi hoặc thì cánh cửa nhã các bị người đẩy ra, Khang Vương nhìn hai người đang đi vào, cười nói: "Hai vị rốt cuộc đã đến..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận